Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 578: Tần nguyễn là người của em ba, anh ta phải bảo vệ thôi



Hoắc Nhị gia đi thẳng luôn vào vấn đề, yêu cầu muốn gặp Nam Cung Sưởng.

Bối Cận Châu nghe vậy thì mặt hơi biến sắc.
Vừa nãy ở trên lầu, hắn cũng không nghe được chỉ thị từ Tô Tình Thư là có thể dẫn bọn họ đi gặp Nam Cung Sưởng được hay không. 2Ngay khi hắn đang do dự không biết nên uyển chuyển từ chối như thế nào, thì một giọng nói dịu dàng hơi khàn khàn vang lên phía sa7u lưng hắn. Nơi này là nhà họ Tô, trong phòng cũng đều là người của cô ta.

Có rất nhiều chuyện trong lòng mọi người ai cũng biết rõ, nhưng không có một người nào dám nhắc tới. Có những lời không thể nói ra ngoài được.
“Tiểu thư!”

Bối Cận Châu vội vàng cầm khăn đưa tới.
Lần này không đợi Tần Nguyễn trả lời, Hoắc Dịch Dung ngồi ở bên cạnh đã lên tiếng, giọng không vui.

Ánh mất dữ tợn của anh ta nặng nề nhìn chằm chằm vào Tô Tĩnh Thư.
“Em thể nào cũng được.”

Tần Nguyên phát hiện giữa Hoắc Dịch Dung và Tô Tĩnh Thư có gì đó rất kỳ lạ. Sau khi hai người bọn họ ngồi xuống, người hầu của nhà họ Tô bề khay trà tới. Tô Tình Thư ngồi xuống, khoảng cách rất gần Tần Nguyễn
Một khi nói ra sẽ làm lòng người trong gia tộc bị hoang mang, thể thì nhà họ Tô cùng nguy rồi.

Hoắc Dịch Dung nói những lời này cũng không phải là để chỉ trích cô ta, mà là đang uy hiếp.
Tần Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng, khẽ nói: “Còn khoảng bốn tháng nữa.”

Cô mang thai đối nên có lẽ sẽ sinh sớm.
Nhưng những lời anh ta nói ra khỏi miệng lại làm người khác phải nhíu mày.

“Tiểu thư nhà cậu tuy là phụ nữ đấy, nhưng những chuyện mà cô ta làm ra còn xuất sắc hơn cả đàn ông. Thử hỏi ở cái đất thủ đô này có mấy người phụ nữ dám phế bỏ con cháu trong gia tộc mình, đề đích thân ngồi vào vị trí gia chủ chứ.”
Nhưng Tô Tình Thư điều chỉnh lại cảm xúc của mình rất nhanh, cô ta ân cần hỏi: “Mấy đứa trẻ sắp chào đời rồi, Tam gia đã đặt tên cho chúng chưa?”

“Tô Tình Thư, cô có thôi đi không?”
Không thể không thừa nhận, người phụ nữ này vẫn khiến cho người ta phải bồi phục.

Trong số các danh viện ở thủ đô, không thể tìm ra người phụ nữ thứ hai vừa tàn nhẫn vừa quyết đoán như Tô Tình Thư.
Không biết đã có chuyện gì xảy ra với người phụ nữ này, mà trong hôm nay cô ta có vẻ rất có hứng thú với cô. Tần Nguyễn nhấp một ngụm trà rồi đặt nhẹ tách trà xuống bàn. Cô ngước lên nhìn Tô Tinh Thư, ánh mắt thâm sâu khó đoán.

Tô Tĩnh Thư bắt gặp ánh mắt lạnh lùng không có quá nhiều tình cảm của Tần Nguyễn thì hé miệng cười một tiếng: “Nhìn bụng của Tam thiếu phu nhân thì có vẻ là sắp sinh à?”
Hắn thu lại vẻ giận dữ trên mặt, tỏ ra phục tùng mà rủ mất xuống: “Nhị gia nói đúng lắm, nhưng dù sao tiểu thư nhà tôi cũng là phụ nữ, cũng xin Nhị gia khoan dung.”

Đôi môi mỏng của Hoắc Dịch Dung thoáng chốc câu lên thành một nụ cười đẹp đẽ.
Khỉ trăng trên người anh ta mở rộng ra, nét mặt nghiêm nghị lại nham hiểm.

Những bản chất hoang dã và ngang bướng ở bên trong con người anh ta hoàn toàn lộ ra ngoài.
“Xùy!” Hoắc Dịch Dụng cười lạnh.

Anh ta nhìn chằm chằm Tô Tình Thư bằng ánh mắt lạnh giá: “Tô đại tiểu thư quá khiêm tốn rồi, cô nào chỉ sống không có thể diện, cô phải gọi là sống quá thảm mới đúng.” Đồng tử trong mắt Tô Tình Thư co rụt lại, cơ thể cô ta khẽ run rẩy, hai tay nắm chặt. Khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp trắng bệch, nhưng cô ta vẫn cố gắng hết sức để kiềm chế.
Dường như anh ta có thể nhìn thấu đáy lòng của người phụ nữ này, nhìn rõ những ý nghĩ bẩn thỉu và xấu hổ trong lòng cô ta.

Tay cầm tách trà của Tô Tinh Thư mất thăng bằng, nước trà trong chén lắc lư, có một ít nước đổ lên chiếc sườn xám màu hồng cánh sen của cô ta.
Rõ ràng là tiểu thư đang trợn mắt nói dối mà.

“Vậy là được rồi, đỡ mất công chúng tôi đi một chuyến tay không.” Vẻ mặt của Hoắc Dịch Dung rất vi diệu, cũng không biết là có tin Tô Tĩnh Thư hay không. Anh ta đưa tay đỡ Tần Nguyễn ngồi xuống ghế sô pha ở gần đấy. “Em dâu, ngồi đây nghỉ đã, uống xong chén trà rồi làm việc chính.”
“Nhị gia, ngài vẫn hung hăng như vậy.”

Khóe môi Hoắc Dịch Dung cong lên thành một đường vòng cung tà ác, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười du côn.
Đôi môi mỏng của anh ta mấp máy, anh ta nói bằng giọng rất vô tình: “Có nên lấy làm vinh hạnh mới đúng, dù sao tôi vẫn còn coi cô là con người.” Tô Tình Thư rũ mắt xuống, che giấu đi vẻ bối rối trong mất.

Trước khi xuống nhà, cô ta đã xây dựng tâm lý đầy đủ rồi, nhưng vẫn bị người đàn ông này làm cho tan nát.
Bối Cận Châu đứng ở đầng sau nghe thấy vậy mà khóe miệng hơi giật nhẹ. Từ tối hôm qua Tô Tình Thư quay trở về đến giờ chưa từng đi nhìn Nam Cung Sưởng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đi xuống lầu vừa rồi, chắc cũng không kịp đi gặp đối phương đầu.
Hoắc Dịch Dụng cười nhẹ nhìn đối phương: “Muốn uống trà cũng được thôi, nhưng Tô đại tiểu thư có thể nói cho tôi biết trước, Nam Cung Sưởng còn sống hay không?”

Giọng điệu của anh ta lạnh lùng, trong lời nói ẩn chứa ý tử sâu xa khó tả.
“Không cần.”

Tô Tinh Thư phất phất tay, đặt tách trà lên trên mặt bàn.
Tô Tinh Thư dùng đầu ngón tay vẫn về tách trà trong tay, động tác có vẻ hơi lơ đễnh, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào bụng Tần Nguyễn.

Đôi mắt sâu thẳm, như thể xuyên thấu bụng Tần Nguyễn mà nhìn thấy đứa trẻ bên trong.
Đương nhiên, nếu như trong mười năm này cô ta thật sự yêu Nam Cung Sưởng thì lại là chuyện khác.

Tô Tình Thư đưa tay lên vén tóc ra sau tai, cô ta mỉm cười: “Nhị gia nói đùa rồi, Nam Cung đại thiếu vẫn còn rất ổn ở trên lầu, người hầu trong nhà tôi chăm sóc cho anh ta tốt lắm.”
“Nhị gia!”

Lần này, Tô Tình Thư đã không thể giữ được bình tĩnh nữa.
“Nhị gia muốn gặp người cũng đừng vội vàng thế, không bằng uống chén trà trước đã.”

Bối Cận Châu xoay7 người lại, đứng phía sau hắn chính là Tô Tình Thư. Cô ta mặc một bộ sườn xám màu hồng cánh sen giản dị, mái tóc dài được búi lỏn2g, trồng cổ kính và đầy quyến rũ.
Tô Tinh Thư bỗng dưng nói: “Nghe nói Tam thiểu phu nhân đang mang thai đôi?”

“Đúng vậy.” Tần Nguyễn lên tiếng, thái độ lạnh nhạt. Trông cô cũng không có hứng thú lầm với việc tán gẫu với Tô Tình Thư. Tô Tinh Thư giống như không phát giác ra được sự lạnh nhạt của Tần Nguyễn, cô ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô mà ánh mắt trở nên ảm đạm.
Cảm nhận được sự uy nghiêm và áp lực của người đàn ông này, Bối Cận Châu biết vừa rồi mình đã quá xúc động rồi.

Người đàn ông ở trước mắt này là người của nhà họ Hoắc, là thủ lĩnh quản lý Tập đoàn HEA, và là Hoắc Nhị gia luôn phách lối ngông cuồng.
Trên người cô ta có thử khí chất con nhà thờ hương, lại có khí thế điềm tĩnh tự tin của một gia chủ.

Hoắc Dịch Dung thấy Tô Tĩnh Thư tối hôm qua bị anh ta ra tay tàn nhẫn, toàn thân chật vật như chó nhà có tang như thế, vậy mà chỉ trong một đêm đã nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân, làm anh ta phải chau mày.
Cô ta hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu đón ánh mất thăm dò của Hoắc Dịch Dung.

“Nhị gia, tôi đã chẳng còn cái gì gọi là mặt mũi ở trước mặt anh nữa rồi, tôi đã sống không có thể diện như thế, sao anh còn dồn ép tôi không buông tha.”
Bối Cận Châu nheo mắt lại, trầm giọng hô lên: “Nhị gia!”

Hoắc Dịch Dung ngẩng đầu, nhìn Bối Cận Châu với vẻ mặt khinh miệt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh: “Chủ nhân của cậu còn chưa lên tiếng, một con chó như cậu sốt ruột sủa cái gì?”
Cô ta cầm trong tay một tách trà tinh xảo, ánh mắt lại hướng về phía bụng của Tần Nguyễn.

Tần Nguyên phát giác ánh mất của Tô Tĩnh Thư đang nhìn chằm chằm vào mình.