Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 579: Tam thiếu phu nh n, tĩnh thư nhất định ghi nhớ trong lòng



Trên khuôn mặt điển trai của Hoắc Dịch Dung hiện lên nụ cười ngạo nghễ, khí thể kiêu căng phách lối, vô cùng bá đạo.

Đôi kmắt sâu thẳm của Tô Tinh Thư nhìn chăm chú vào anh ta. Giọng điệu của anh ta nghe có vẻ thản nhiên, nhưng lại pha lẫn một chút nghiêm túc: “Tôi biết bản lĩnh của cô chủ Tổ đại tiểu thư, cô bụng dạ độc ác, không có lợi thì không làm, giết người cướp của, chuyện gì cô cũng làm được.” Tô Tình Thư im lặng nghe, không hề phản bác.

Hoắc Dịch Dung nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô ta mà giọng trầm xuống: “Bao nhiêu năm qua, chắc hẳn cô cũng biết rõ giới hạn cuối cùng của nhà họ Hoắc là ở đâu. Tô Tĩnh Thư, nếu như cô có tâm tư không nên có, hay là động vào người không nên động, thì tôi cam đoan kết cục của nhà họ Tô sẽ còn thảm hại hơn nhà Nam Cung đấy.”
Nam Cung Sưởng chớp chớp mất.

“Rất tốt.”
Không phải là anh ta đổi ý đấy chứ.

Hoắc Dịch Dung dùng một tay đỡ đầu, người nghiêng về phía Tần Nguyễn.
Tứ chi gã hoàn toàn bị tê liệt, nhưng không khó khăn trong việc hiểu lời nói và có cảm giác ngoài da.

Hội chứng tự bể này là một hội chứng cấp tính và nghiêm trọng, cần một quá trình chữa bệnh lâu dài và khó mà chữa khỏi được.
“Anh Dung, em hỏi xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Hoắc Dịch Dung gật đầu, đi lên trước đỡ lấy cánh tay của cô rồi đi ra ngoài cửa.
Người này cho là cô ta muốn gây bất lợi với Tần Nguyễn, hay là đối với đứa con của Hoắc Tam gia ở trong bụng Tần Nguyễn. Gương mặt Tô Tĩnh Thư hiện lên vẻ chua xót, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng.

Ánh mắt cô ta ảm đạm, cô ta chậm rãi củi đầu xuống.
Hoắc Dịch Dung đứng dậy, rồi nâng Tần Nguyễn đứng lên. Bụng của Tần Nguyễn càng ngày càng lớn, trông như sắp sinh đến nơi.

Hôm nay đi ra ngoài, gần như toàn bộ hành trình anh ta đều ở bên cạnh Tần Nguyễn, lên lầu đỡ đi, mà đi đường cũng dịu dất.
Cô ta muốn biết, rốt cuộc người đàn ông tính cách thất thường này muốn làm gì.

Tối hôm qua rồ ràng đã buông tha cho cô ta rồi, tại sao hôm nay lại đến nhà làm khó cô ta.
“Cô buông anh ta xuống rồi?”

Dường như không ngờ Tần Nguyễn sẽ đáp lại lời của mình, Tô Tĩnh Thư kinh ngạc, cô ta lập tức gật đầu.
Bối Cận Châu mặc dù không hiểu vì sao Tần Nguyễn lại hỏi những câu hỏi kỳ quái kia, khiến người ta nghi ngờ cô không bình thường. Nhưng hắn lại nghe rõ những lời cuối cùng.

Chuyện gia chủ nhà Nam Cung chết, cùng tình trạng hiện tại của Nam Cung Sưởng đều do một đôi tay nào đó đang thao túng ở phía sau.
Bởi vậy có thể thấy được, Tô Tình Thư vẫn có tình cảm với Nam Cung Sưởng.

Hoắc Dịch Dung nhìn thấy cảnh tượng trong phòng mà đáy mắt thoáng có một chút kinh ngạc.
“Vâng, tiểu thư.”

Bối Cận Châu bước lên trước một bước, đưa tay ra làm tư thế mới với Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn: “Nhị gia, Tam thiếu phu nhân mời đi theo tôi.”
Tần Nguyễn rất hài lòng.

Cô hỏi: “Trước khi anh phát bệnh, có phải đã nhìn thấy chuyện phi tự nhiên nào đó, ví dụ như gặp ma quỷ?”
Tô Tình Thư ngồi ở trên ghế sô pha cũng không đứng dậy đi theo. Cô ta nhìn theo bóng lưng của Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn, trong mất dần ngập nước.

Những giọt nước mắt kia thi nhau rơi xuống bộ sườn xám màu hồng cánh sen của cô ta. Những người hầu xung quanh nhìn thấy thế thì vội vàng tránh đi.
Bối Cận Chậu gật đầu, hắn đang định nói cái gì đó thì nhìn thấy Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn đứng ở trước mặt, hắn đành chầm chậm khép miệng lại. Thấy Bối Cận Châu do dự không nói nên lời, Tô Tình Thư ngước mắt nhìn Hoắc Dịch Dung.

Hoắc Dịch Dung cũng đang nhìn xoáy sâu vào cô ta.
Tô Tinh Thư nghe vậy thì tức đến mức cả lớp trang điểm trên mặt cũng không thể nào giúp cô ta che giấu.

Trong mắt cô ta hiện ra sự tức giận, trong lòng chỉ muốn mắng chửi Hoắc Dịch Dung.
Hoắc Dịch Dung sợ Tô Tinh Thư gây bất lợi với cô nên đang uy hiếp cảnh cáo Tô Tĩnh Thư.

Hôm nay thái độ của Tô Tĩnh Thư rất khác thường, cô ta không còn thái độ cao ngạo như lúc gặp mặt ở nhà họ Hoắc nữa.
Vì sao hắn nghe không hiểu những câu hỏi của cô.

Biết được bệnh của Nam Cung Sưởng là do tà ma tạo thành, Tần Nguyễn chậm rãi nở nụ cười.
Ánh mất Tần Nguyễn dò xét qua lại giữa Hoắc Dịch Dung và Tô Tĩnh Thư.

Giọng nói lành lạnh êm tai của cô chậm rãi vang lên: “Trà cũng uống rồi, có thể đi gặp Nam Cung Sưởng được chưa?”
Sắc mặt Tô Tình Thư bình tĩnh, cô ta nói: “Nhị gia, vừa rồi tôi đã bảo người bên dưới bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho Nam Cung Sưởng, anh ta sẽ vĩnh viễn nhắm mắt ở tại nhà họ Tô.”

Cô ta đang tỏ ý trung thành với nhà họ Hoắc. Nụ cười trong mất Hoắc Dịch Dung dần sâu hơn, anh ta nói: “Cô đủ ác đấy.”
Nhưng anh ta làm sao biết, tất cả những thứ này đều là do Bối Cận Châu bảo người ta chuẩn bị.

Bối Cận Châu biết tình cảm của Tô Tình Thư dành cho Nam Cung Sưởng, cho nên từ tối hôm qua mang người về, hắn đã căn dặn người ở phía dưới phải chăm sóc cẩn thận.
Nhưng Bối Cận Châu thì bị sốc trước hàng loạt câu hỏi của Tần Nguyễn.

Người phụ nữ này đang làm gì vậy?
Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn được Bối Cận Châu đưa vào phòng của Nam Cung Sưởng.

Hoàn cảnh của căn phòng cũng không tệ lắm, ở đầu giường của Nam Cung Sưởng có trang thiết bị y tế tân tiến và cao cấp.
Trên mặt Tô Tinh Thư nở nụ cười rất bình tĩnh: “Đây là việc tôi nên làm, dù sao con người cũng phải biết trả giá cho sai lầm của chính mình.”

“A!” Hoắc Dịch Dụng cười lạnh.
Hoắc Dịch Dung hừ lạnh: “Chỉ hy vọng là như thế.”

Đừng tưởng rấng vừa rồi anh ta không nhìn thấy ánh mắt nóng rực và quỷ dị của người phụ nữ này lúc nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn. Tô Tình Thư là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, chỉ cần là thứ cô ta muốn, thì chưa bao giờ không có được.
Đôi môi đỏ mọng gợi lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Xem ra anh biết thế này.”

Tần Nguyễn cất nhánh cây khô đi, tôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Nam Cung Sưởng: “Câu hỏi cuối cùng, con quỷ giết cha anh, khiến anh bị liệt nằm trên giường, có phải hình dáng trông rất giống cái cây?”
Không biết là đang hỏi ai.

Tô Tình Thư hoàn hồn, lập tức ra lệnh: “Bối Cận Châu, anh dẫn họ lên lầu.”
Kiểu tiểu thư đoan trang đài các như Tô Tĩnh Thư không phải là khẩu vị của Nam Cung Sưởng.

Vì chiều theo sở thích của gã mà Tô Tĩnh Thư đã hy sinh rất nhiều thứ.
Cô ta trầm giọng: “Nhị gia, mọi ân oán trong quá khứ đều là lỗi lcầm của tôi, không cần thiết liên lụy đến những người khác. Nhà họ Tô tuy rằng phạm sai lầm nhiều năm như vậy, nhưng nói chung cũang coi như biết an phận thủ thường, không biết vừa rồi Nhị gia nói thế là có ý gì?”

Hoắc Dịch Dung tỏ ra lười biếng, giọng trêu tức: “Tôi chẳng có ý gì cả, chỉ là dạo này thấy hơi nhàn rỗi quá, cho nên tìm chút việc để giết thời gian thôi.”
Cô nàng này đủ tàn nhẫn, không có việc gì là không làm được.

Tối hôm qua, sau khi Hoắc Dịch Dung nguôi giận, anh ta cũng tự ngẫm lại.
Anh ta không thể vì muốn phanh phui chân tướng sự thật của mười năm trước, mà gây ra rắc rối cho em ba và em dâu được.

Một khi Tô Tĩnh Thư để mắt tới em ba, với những thủ đoạn bỉ ổi của cô ta, thì đến lúc đó thật sự sẽ rất náo nhiệt đấy.
Người này toàn nói hươu nói vượn.

Trong khoảng thời gian qua, hành động cấp A do nhà họ Hoắc phát động nhằm vào nhà Nam Cung đã gây ra ảnh hưởng rất lớn đến các ngành nghề ở thủ đô.
Hôm nay Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn đến đây là để điều tra những chuyện này.

Sau khi ba người xuống lầu, nước mắt trên mặt Tô Tình Thư đã biến mất.
Bây giờ Hoắc Dịch Dung lại nói mình quá rảnh rỗi thì có quỷ mới tin!

Tô Tình Thư hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức giữ giọng bình tĩnh, hỏi: “Xin Nhị gia nói rõ.”
Cô lấy từ trong túi ra một nhánh cây khô và lắc lắc nó ở trước mắt Nam Cung Sưởng. Cô còn chưa kịp hỏi thì đồng tử trong mắt Nam Cung Sưởng đột nhiên co rụt lại, giống như là nhìn thấy vật gì đáng sợ vậy.

Nếu như gã có thể nói chuyện, thị Tần Nguyễn đoán nhất định gã sẽ hét lên kinh hãi.
Người đàn ông này không thể kiêu ngạo được nữa, gã bây giờ chỉ là một tên khốn đáng thương. Tần Nguyễn cúi đầu, đến gần Nam Cung Sưởng và nhìn thẳng vào đôi mắt đang run rẩy của gã.

“Nam Cung Sưởng, sau đây tôi muốn hỏi anh mấy vấn đề, nếu đúng thì nháy mất mấy cái, còn nếu không đúng thì không cần làm gì hết, anh rõ chưa?”
Giọng điệu của anh ta không biết là đáng khích lệ hay châm chọc nữa.

Nhưng dù sao Hoắc Dịch Dung cũng chẳng suy nghĩ gì đến kết cục của Nam Cung Sưởng nữa.
Thậm chí cô ta còn dành thời gian dặm lại lớp trang điểm nên nhìn khí sắc cũng hồi phục lại khá nhiều.

Thấy ba người đi xuống, Tô Tình Thư đứng lên đón.
Cách đây không lâu có một quý tộc nước ngoài nào đó muốn gặp Hoắc Dịch Dung, nhưng vì không tìm được ai thay thế nên vụ làm ăn kếch xù này đã bị hoãn lại.

Chỉ cần là những thể lực ở khắp nơi hay quan sát để ý động tĩnh của nhà họ Hoắc thì đều biết chuyện này.
Những vấn đề tiếp theo của nhà Nam Cung đều do Hoắc Dịch Dung tự mình quản lý.

Nên ngày nào anh ta cũng rất bận rộn, thậm chí còn phải buông công việc kinh doanh của Tập đoàn HEA.
câu nói cuối cùng, mỗi một chữ đều để lộ ra sát khí khát máu.

Hai mắt Tô Tình Thư hơi mở to, cô ta ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Dịch Dung.
Hội chứng tự bể là một hội chứng lâm sàng gây ra bởi các tổn thương ở cầu não.

Giờ đây, Nam Cung Sưởng không có khả năng nói, chỉ có thể thể hiện suy nghĩ của mình bằng cách mở, đóng mí mắt và chuyển động của mắt.
Mười năm trải đường, cuối cùng cũng có được Nam Cung Sưởng.

Anh ta đã tra ra được rất nhiều nội tình bên trong.
Tô Tĩnh Thư có thể nói đến việc xử chết Nam Cung Sưởng thản nhiên như thế, khiến rất nhiều người đàn ông phải mặc cảm rằng mình không bằng ở trước mặt cô ta đấy.

Tần Nguyễn vẫn luôn làm người tàng hình từ nãy đến giờ, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Tô Tĩnh Thư.
“Tôi buông rồi, đại sự chùa Nam Ẩn từng nói với tôi rằng cứ cố cưỡng ép sẽ không có được duyên phận, mà còn là chướng ngại vật cản trở con đường tương lai của tôi. Chẳng phải Tam thiếu phu nhân cũng đã từng nói rằng, thứ không thuộc về mình thì có dùng hết thủ đoạn đoạt lấy, kết quả cũng là công cốc đấy sao.”

Nụ cười trên mặt Tô Tình Thư giống như đã nhìn thấu nhân sinh.
Tần Nguyễn gật đầu: “Bệnh tình hiện tại của anh có phải là do đối phương gây ra?”

Nam Cung Sưởng lại chớp mắt, gã nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn. Ánh mắt gã phức tạp, như nhìn thấy cứu cánh. Giống như gã coi Tần Nguyễn là vị cứu tinh của mình.
Tô Tình Thư nhìn Hoắc Dịch Dung nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tần Nguyễn, thoát cải cô ta hiểu ngay.

Thì ra là thể!
Tần Nguyễn mím môi, lại hỏi: “Anh có biết dáng vẻ của đối phương không?”

Nam Cung Sưởng lại chớp mắt. Hoắc Dịch Dung khoanh tay đứng ở một bên, anh ta dựa người vào vách tường, dáng vẻ lười biếng.
Nam Cung Sưởng điên cuồng chớp mất, ở khóe mắt hơi tiết ra nước mắt.

Tần Nguyễn có được đáp án rồi, cô nhìn về phía Hoắc Dịch Dung.
Tần Nguyễn đến gần giường, cô rũ mất đánh giá Nam Cung Sưởng nằm ở trên giường.

Gã vốn đang nhắm mắt, nhưng có lẽ nghe thấy tiếng có người đi vào phòng nên chậm rãi mở mắt ra.
Nam Cung Sưởng chớp mất cực nhanh.

Có một tia sợ hãi trong mất gã, giống như gã đang nhớ lại một ký ức khủng khiếp nào đó,
Cảnh tượng này không phải là thứ bọn họ nên thấy.

Trên lầu.
Mối nguy hiểm tiềm tàng nên bị bóp chết từ trong trứng nước thì hơn.

Thấy hai người đều im lặng, Tần Nguyễn ngước mắt lên. Nhìn hai người này giằng co với nhau, cô mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
“Gặp được chưa?”

Cô ta đang hỏi Bối Cận Châu.
Cả người cô ta trở nên nhẹ nhàng, toát ra một loại ánh sáng từ bi rất nhạt.