Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 580: Linh phong quá khổ, người phía sau cô ta cũng khổ



Ánh mắt Tô Tĩnh Thư nhìn vào Tần Nguyễn đầy háo hức, mang theo cả ánh sáng thấm sâu khiến người ta không thể hiểu được.

Tầnk Nguyễn làm sao có thể không cảm giác được điều này.

Cô chỉ cảm thấy rất khó chịu, cũng thấy rất kỳ quái. Tô Tình Thư của cngày hôm nay khiến cho Tần Nguyễn có cảm giác rất khác thường. Có lẽ là vì đối phương tỉnh ngộ quá nhanh, thái độ chuyển baiến cũng khiến người ta không kịp trở tay, Tần Nguyễn bị ảnh mất kỳ lạ của người này nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên.

“Tô Tĩnh Thư, hôm nay cô uống lộn thuốc à?”

Hoắc Dịch Dung cau chặt mày nhìn Tô Tĩnh Thư, trong mắt anh ta tràn đầy cảnh cáo.
Mặc dù nhà họ Hoắc có Linh Hư Tử nên họ biết những sự kiện phí tự nhiên tồn tại trên đời này, nhưng Hoắc Nhị gia lại chưa từng nhìn thấy những thứ kia.

Biết Tần Nguyễn có năng lực giao tiếp với ma quỷ, anh ta vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Hoắc Dịch Dung nói từ yêu tinh cây thôi mà cũng cảm thấy hơi khó chịu.
“Em dâu, em đang nghĩ gì thế? Cả đoạn đường vừa rồi em chẳng nói câu nào cả.”

Tần Nguyễn quay đầu nhìn anh ta, sâu bên trong đôi mắt trong veo kia lại có băng giá lạnh lẽo.

Nụ cười trong mắt Hoắc Dịch Dung lập tức biến mất.
Bọn họ kết thúc trong tay Linh Phong và Lam Ản.

Đội xe của nhà họ Hoắc từ từ lái đến một khu dân cư bình thường ở khu đông.

Xe dừng ở cửa khu nhà, Tần Nguyễn xuống xe.
Người ở đằng sau cô ta cũng khổ.

Hiện giờ Tần Nguyễn không nói ra Linh Phong và Lam Án, không có nghĩa là cô sẽ không nhúng tay vào. Cô sẽ đích thân đi tìm Linh Phong để hỏi cho rõ ràng.

Tại sao bọn họ không ở trong núi Kỳ ở thành phố Vân, mà lại chạy tới thủ đô, còn sát hại cho con nhà Nam Cung.
Trên xe.

Tần Nguyễn lấy nhánh cây khô trong túi ra, vuốt nhẹ.

Hoắc Dịch Dung cũng ngồi ở ghế sau cùng với cô, anh ta dựa lưng vào thành ghế, một tay chống đầu, nhìn Tần Nguyễn đang rất nghiêm túc quan sát nhánh cây khô kia. Vẻ mặt cô nhìn rất trẻ con, trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia kiến nghị.
Bối Cận Châu tiến lên một bước, thấp giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, bên ngoài lạnh lắm, vào nhà thôi.”

Tô Tinh Thư dùng một tay ôm lấy cánh tay mình và siết chặt lại.

Cô ta khàn giọng hỏi: “Cận Châu, anh nói xem bao nhiêu năm qua có phải tôi đã thật sự sai rồi không?”
Trong mắt cô ta lấp lánh ánh nước, một Tô Tình Thư đã từng kiêu ngạo, rực rỡ, bây giờ không còn thấy ở cô ta nữa.

Cô ta giống như một cây gỗ khô trôi nổi trên biển, nhìn không còn bất cứ hy vọng gì.

Tô Tĩnh Thư không có phương hướng, cũng không biết điểm kết thúc của mình là ở đâu.
Tần Nguyễn nhìn nhánh cây khô trong tay mình, sát khí còn sót lại ở trên nhảnh cây này rất giống với Linh Phong.

Giống tới trình độ nào à?

Lúc hấp thu tia sát khỉ kia, Tần Nguyễn có thể cảm nhận được bên trong nó có hai loại hơi thở rất khác nhau.
Hai người đưa mắt nhìn bọn họ lên xe, cửa xe đóng lại, đoàn xe của nhà họ Hoắc nhanh chóng rời đi.

Tô Tình Thư đứng tại chỗ, thật lâu không có cách nào thu tầm mắt lại.

Cho dù đội xe đã biến mất khỏi tầm mắt của cô ta.
“Nhị gia quá lo lắng rồi.”

Tô Tình Thư cười nhẹ, cô ta vươn tay ra: “Mọi việc đã xong xuôi, để tôi tiễn hai người.”

Ảnh mất nóng rực kia của cô ta vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Nguyễn.
Một là thuộc về Linh Phong, cái còn lại là của một yêu tinh cây khác rất lạ lẫm.

Bất kể lý do Linh Phong cùng kẻ kia muốn giết cha con nhà Nam Cung là gì, thì hiện giờ cô cũng không có ý định bắt bọn họ.

Linh Phong quá khổ.
Tần Nguyễn cười lắc đầu: “Không cần đâu, đủ rồi ạ.” Hoắc Dịch Dung nhìn cô đỡ bụng, anh ta vẫn rất lo lắng: “Nếu không anh chờ em nhé?” “Thật sự không cần đâu ạ.” Tần Nguyễn lại từ chối: “Anh Dung đi mau đi, em còn chưa biết lúc nào xong việc.”

“Được rồi, có chuyện gì em có thể gọi điện thoại cho anh.”

“Được ạ.”
Hoắc Dịch Dung không hiểu nối Tô Tĩnh Thư, anh ta cũng cảm thấy hôm nay người phụ nữ này rất không bình thường.

Rõ ràng vẫn khiến người ta nhìn ngứa mắt, nhưng có một số thứ đã trở nên khác biệt.

“Anh Dung, chúng ta đi thôi.”
Tần Nguyễn buông tay Hoắc Dịch Dung đang đỡ cô và nhấc chân đi về phía trước.

Ánh mắt của Tô Tình Thư vẫn nhìn chằm chằm phía sau lưng cô, cảm giác tồn tại của cô ta vẫn vô cùng mãnh liệt.

Khóe môi Tần Nguyễn giật giật. Cô nàng này hôm nay uống nhầm thuốc thật à.
Suýt nữa anh ta đã quên mất, Tần Nguyễn cũng không ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài.

Tần Nguyễn nhẹ giọng nói: “Hai cha con nhà Nam Cung đều bị yêu tinh cây làm hại, Nam Cung Sưởng sẽ không sống được bao lâu nữa, hắn ta không qua nổi được đêm nay đâu, cho nên không cần Tô Tĩnh Thư ra tay.”

Hoắc Dịch Dung ngồi thằng người lên, gương mặt điển trai tỏ ra nghiêm túc.
Tần Nguyễn và Lâm Hạo, cùng năm ám vệ nhà họ Hoắc đứng tại chỗ. Bọn họ đưa mắt nhìn chiếc xe của Hoắc Dịch Dung nhanh chóng lái đi, cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt.

Tần Nguyễn quay người, ngửa đầu nhìn lên tòa chung cư trước mặt.

Nơi này xây dựng không thể nói là tốt, nhưng cũng là khu chung cư mà rất nhiều người không mua được, vì vị trí của nó là ở khu đông. Trước khi vào khu chung cư, Tần Nguyễn nói với Lâm Hạo: “Lần này anh cẩn thận một chút, đừng để thứ linh tinh nhập vào người nữa.”
Cô cúi người về phía Hoắc Dịch Dung đang ngồi trong xe với vẻ mặt lo lắng, cô nói: “Anh Dung, đến nơi rồi, anh trở về đi, xong việc em sẽ về nhà cùng Lâm Hạo.”

“Em có chắc là ổn không, có muốn anh để lại cho em vài người nữa không?”

Hoắc Dịch Dung không yên lòng nên đã đưa cho Tần Nguyễn năm ám vệ rồi, chưa tính cả Lâm Hạo.
Hắn than nhẹ một tiếng, rồi khuyên nhủ: “Tiểu thư, vào nhà thôi.”

Tô Tinh Thư đáp lại, rồi quay người đi vào nhà.

Tấm lưng tửng gầy guộc nhưng rất kiên cường mạnh mẽ nay lại trở nên chật vật, cô độc thê lương.
Nếu không, tại sao cô lại có ảo giác, cảm thấy Tô Tĩnh Thư chuyển tình yêu đối với Nam Cung Sướng sang người cô thế nhỉ.

Lúc đi tới cửa, Tần Nguyễn đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Cảm giác lông tóc toàn thân đều dựng đứng.
Lâm Hạo vuốt mũi, nhỏ giọng đáp lại.

Anh ta đi trước dẫn đường.

Năm ám vệ ở phía sau bảo vệ Tần Nguyễn đi vào tòa chung cư.
Bối Cận Châu không hiểu cô ta đang hỏi cái gì và đang ám chỉ điều gì nên trong lúc nhất thời không trả lời được.

Tiếng cười nhạo của Tô Tình Thư vang lên.

Vẻ mặt chua xót, cô ta ngửa đầu nhìn bầu trời u ám.
Xe của nhà họ Hoắc chậm rãi lải tới cửa nhà họ Tô.

Hoắc Dịch Dung cẩn thận đỡ Tần Nguyễn xuống bậc thang.

Tô Tĩnh Thư và Bối Cận Châu đứng ở cửa nhìn thấy anh ta thận trọng di chuyển, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng.
Tần Nguyễn rũ mắt nhìn xuống cái tay khoác chiếc áo lên vai cô, rồi thuận theo cái tay này nhìn về phía chủ nhân của nó.

Hoắc Dịch Dung mỉm cười: “Xe tới ngay thôi, đợi một lát là không lạnh nữa.”

Mấy hôm nay thời tiết trở lạnh, đúng là cô thấy hơi lạnh thật.
“Em xác định sao?”

Giọng của Tần Nguyễn rất bình tĩnh, cô nói: “Căn cứ vào những thông tin hiện giờ em đang có được, thì khả năng lên đến 90%.”

Hoắc Dịch Dung: “Thế có thể bắt được cái mà em nói... yêu tinh cây kia không?”
Tần Nguyễn định từ chối, mà chưa kịp nói thì nhin thấy ánh mắt ôn hòa của Hoắc Dịch Dung nên không nói nữa.

Có lịch sự cảm ơn: “Em cảm ơn anh Dung.”

“Người một nhà với nhau, em khách sáo với anh làm gì.”
Tần Nguyễn lắc đầu, cô từ từ rũ mất xuống: “Sát khí còn lại quá ít, rất khó do ra được.”

Cô không nhìn vào mắt Hoắc Dịch Dung

Vì cô đang nói dối.
Cô ta phải làm gì bây giờ.

Những phấn đấu trước đây, bây giờ nhìn lại cũng chỉ là một trò cười.

Bối Cận Châu có thể cảm nhận được nỗi buồn đang quấn quanh Tô Tĩnh Thư.
Tòa chung cư này là nơi chị em Tiểu Quang cùng Lâu Hoằng sinh sống.

Lúc trên đường tới đây, Tần Nguyễn đã xác nhận với Hoàng Bưu rằng Lâu Hoằng không đến tập đoàn.

Vậy rất có thể hắn đang ở nhà.

Theo mô tả của chị em Tiền Quang và Hoàng Bưu về gã Lâu Hoằng này, thì Tần Nguyễn cũng cảm thấy rằng rất có thể đối phương đang ở nhà.