Lâm Hạo kgõ lại lần nữa.
“Cộc cộc cộc!!!” Lâm Hạo đứng ở trước cửa, trầm giọng nói với người bên trong: “Lâu Hoằng, chúng tôi là người của anh Bưu, mau mở cửa.”
“Anh Bưu? Ai là anh Bưu cơ?”
Giọng nói bối rối vang lên rõ ràng. Tuy nhiên anh ta vẫn có thể nhìn thấy đại khái các đường nét trên khuôn mặt của Tần Nguyễn.
Sau khi xác nhận được thân phận của đối phương, Tần Nguyễn nhìn từ trên xuống dưới người tên Lâu Hoằng ở trước mặt bằng đôi mắt lạnh lùng.
Lúc cô vừa nhìn thấy Lâu Hoằng cũng cảm thấy không bình thường. Mấy người Tần Nguyễn, Lâm Hạo bị anh ta nhốt ở ngoài cửa.
Lâm Hạo tiếp tục giơ tay gõ cửa, không quên nói cho Tần Nguyễn biết ý kiến của mình: “Thằng nhóc này chắc chắn có vấn đề!”
Đôi môi của Tần Nguyễn cong lên, trên mặt cô nở một nụ cười nghiền ngẫm. Giọng nói kéo dài như là vừa mới ngủ dậy, có chút hụt hơi.
Chưa kịp nhìn thấy người trong phòng, đối phương đã cho người ta một cảm giác rằng người này rất ổm yếu.
Ảnh mất Tần Nguyễn khẽ chuyển động, có thứ gì đó lóe lên trong mắt cô. Lầu Hoảng hơi bối rối đáp: “Tôi 24.”
Anh mất anh ta len lén liếc nhìn bụng của Tần Nguyễn.
Vừa nãy ở ngoài của anh ta không chú ý tới. Lâm Hạo quay đầu lại, nhận được tín hiệu của Tần Nguyễn thì dẫn đầu bước vào nhà. Căn nhà trông... Nói thế nào nhỉ, giống như được dọn dẹp một cách vội vàng.
Trên mặt đất có các chưa dọn xong, đằng sau gối dựa trên ghế sô pha có giấu quần áo nhưng bị lộ ra ngoài, trong thùng rác chất đầy rác rưởi.
Tần Nguyễn đứng trong phòng khách không quá rộng rãi, hai mắt đánh giá xung quanh. Thì ra là cánh cửa được người ở trong nhà mở ra.
Một người thanh niên đầu bù tóc rối, mặc bộ đồ ngủ đầy nếp nhăn, đang nheo mắt đánh giá đám người Tần Nguyễn đứng ngoài cửa.
Chắc hẳn anh ta bị cận thị cho nên phải rướn người về phía trước, nheo mắt nhìn người ở bên ngoài. Người thanh niên nhìn một lát rồi nghi ngờ nói: “Tôi không biết các người, các người tìm nhầm người rồi.” Trong phòng khách có mấy cái giá sách, phía trên trưng bày rất nhiều sách, trông dày đặc.
Nhưng những cuốn sách kia cũng không mới lắm, thoạt nhìn thường xuyên bị người ta đọc. Tần Nguyễn bước đến giá sách gần nhất, nhìn đống sách được đặt lộn xộn trên đó. Hân Lâu Hoằng là một người vô cùng thích đọc sách.
Theo những cuốn sách khác nhau được đặt trên giá sách, Tần Nguyễn đoán rằng anh ta hẳn là người làm trong ngành khoa học và kỹ thuật. Lần này gấp rút hơn so với trước, động tác cũng mạnh hơn nhiều.
Gỗ cmột lúc lâu mà bên trong vẫn không có người nào đáp lại. Lâm Hạo quay đầu nhìn Tần Nguyễn, anh ta hỏi: “Hay là không có ở nhaà?”
Tần Nguyễn lắc đầu, trầm giọng bảo: “Anh tiếp tục gõ đi.” Lầu Hoàng thành thật lắc đầu: “Tôi không biết.”
Tần Nguyễn không có ý kiến gì, tiếp tục hỏi: “Tiểu Quang?”
Lâu Hoằng vẫn lắc đầu: “Tôi không biết.” Tần Nguyễn mỉm cười nói với Lâu Hoằng: “Tôi có thể vào nhà anh xem một chút được không?”
“A?” Lâu Hoằng chớp mắt, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Anh ta đóng sầm cửa lại. Anh ta ngượng ngùng gãi gãi mái tóc rối bù của mình, trông có vẻ rất ngại ngùng: “Chị gái, sao chị không nói gì?”
Lâu Hoằng nhìn không rõ khuôn mặt của Tần Nguyễn, anh ta chỉ biết đây là một cô gái có giọng nói rất êm tai. Chứ không hề nhìn ra là Tần Nguyễn còn nhỏ tuổi hơn cả mình.
Anh ta gọi là chị gái cũng bởi vì giọng của Tần Nguyễn rất dễ nghe. Lâm Hạo chân ở trước mặt Tần Nguyễn, giọng nói hơi lạnh, tràn đầy bất mãn cùng cảnh cáo.
Lâu Hoằng đẩy cửa ra, ngượng ngùng nói: “Mấy người vào đi.”
Anh ta lùi ra phía sau một bước, mời mọi người vào trong nhà. Lâm Hạo chỉ có thể tiếp tục gõ, tiếng động ngày càng mạnh hơn.
Khi anh ta mất hết cả kiên nhẫn, cuối cùng trong phòng cũng có động tĩnh.
“Ai... đấy???” Nhưng có ám vệ nhà họ Hoắc ở đây, anh ta phải cung kính gọi cô là phu nhân.
Lâm Hạo hỏi Tần Nguyễn: “Phu nhân, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Chờ một chút xem sao.” Lâu Hoằng ăn mặc chỉnh tề, đã đeo kính lại xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ, làm cho người ta phải điên đảo của Tần Nguyễn, Lâu Hoằng trợn tròn mắt như là thấy được tiên nữ vậy. Cô bé này xinh đẹp quả, ánh mất quyến rũ như muốn hút hồn người ta.
“Thằng nhóc này, nhìn cái gì đấy!” Mọi chuyện không hề giống như cô nghĩ. Lâu Hoằng tuyệt đối không phải là người có thể khống chế được hai chị em Tiểu Quang, cũng không phải là kình địch khiến Hoàng Bưu cảm thấy bị uy hiếp. Vậy thì, rốt cuộc là ai đang nói dối đây.
Lâm Hạo thấy Tần Nguyễn nhìn xuống thì quét mất về phía mấy ảm vệ đứng sau lưng cô.
Nếu là hai người họ đứng riêng với nhau, anh ta sẽ gọi tên Tần Nguyễn Người thanh niên trẻ tuổi gật mạnh: “Đúng, tôi là Lâu Hoằng , chị gái biết tôi à?”
Lâu Hoằng nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.
Anh ta bị cận thị nặng, vừa rồi vội vàng đi ra ngoài nên quên không đeo kính. Khi người này vừa xuất hiện, Lâm Hạo sửng sốt.
Vì người này không hề hung tàn, nguy hiểm như Hoàng Bưu đã nói. Nhìn người này giống một con mọt sách, trông có vẻ ngốc nghếch. Đương nhiên, đây cũng có thể là ngụy trang, Lâm Hạo không dám dễ dàng đưa ra kết luận. Tần Nguyễn đi lên trước, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có phải là Lâu Hoằng không?”
Giọng của cô rất dịu dàng, cũng rất êm tai. Tần Nguyễn nhìn ra được nên giơ tay ngăn cản ám vệ tiếp tục đi theo mình.
Một mình cô đi đến trước mặt Lâu Hoằng , đôi mất xinh đẹp nhìn sâu vào người thanh niên trẻ tuổi trước mặt.
Cô hỏi: “Anh có biết Hoàng Bưu không?” Lâu Hoằng thấy Tần Nguyễn tới gần thì bước chân bất giác lùi lại.
Lúc trước anh ta không chú ý đến cái bụng lớn của Tần Nguyễn, nên tất nhiên cũng không phát hiện mấy người đàn ông đứng sau lưng cô đầy uy nghiêm và khí thế bá đạo.
Đây là loại người mà Lâu Hoằng chưa từng tiếp xúc qua nên trong nhất thời anh ta hơi sợ hãi. Hơi thở trên người tay thanh niên này tuy không thể nói là sạch sẽ, nhưng khí tràng quanh người anh ta tuyệt đối không có dấu vết thường xuyên sử dụng sát khí.
Anh ta là một người bình thường đến không thể bình thường hơn.
Tuy mất của Lâu Hoằng bị cận thị nặng, nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ánh mắt dò xét mãnh liệt của Tần Nguyễn. Tần Nguyễn cầm một cuốn sách về khoa học lượng tử lên và lật xem.
Cô quay đầu lại, nhin Lâu Hoằng đang đứng ở cửa, trông anh ta có vẻ bất an và không được tự nhiên.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Lâu Hoảng, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”. Tần Nguyễn theo thói quen sờ cái bụng của mình, giọng cô rất bình tĩnh.
Không hề biểu hiện ra một chút khó chịu hay tức giận nào vì bị người ta lừa gạt.
Rất nhanh, cửa phòng lại được mở ra. Tần Nguyễn nhíu mày: “Anh sống ở đây bao lâu rồi?”
Câu hỏi này thì Lâu Hoằng trả lời rất nhanh: “Sắp được bốn năm rồi, tôi đang học đại học ở gần đây, căn nhà này là tôi thuê.”.
Hóa ra người này vẫn đang là sinh viên đại học.
Bốn năm? Nếu như không ở lại trường học làm trợ giảng, hay là thi nghiên cứu sinh thì hắn là anh ta phải tốt nghiệp rồi. Sắc mặt Tần Nguyễn trầm xuống, trong lòng cảm thấy tức giận. Nhưng cô vẫn bình tĩnh, tiếp tục hỏi Lâu Hoằng : “Dạo thời gian gần đây anh có xảy ra chuyện gì không?”
“Không, tôi vẫn luôn ở nhà học tập.”
“Anh không đi học à?”
Lâu Hoằng lộ rõ vẻ buồn bã trên gương mặt và nhìn xuống chân phải của mình.