Sát khí rất nhạt, nó cũng khiến cô có cảm giác rất quen thuộc.
Tầ1n Nguyễn cắn môi, trầm giọng hỏi: “Kéo ống quần của anh lên.” Giọng điệu của Tần Nguyễn bất giác kèm theo sự ra lệnh. Đây rõ ràng là hơi thở của Tiểu Quang, tối hôm qua Tần Nguyễn đã thu thập sát khí từ người đối phư7ơng nên không thể nhầm được.
Tần Nguyễn nghiến răng, cảm thấy thái dương giật giật.
Một lát sau, trên mặt cô hiện lên một nụ2 cười lạnh lùng. Con quỷ số bốn: “Đừng nhắc đến cặp đôi chó chết đó nữa, ông đây muốn giết chết họ!”
Chỉ có con quỷ số năm là bình tĩnh nhất, nó nhìn Tần Nguyễn từ đầu đến chân, đôi mắt đen nhánh đầy sát khí hiện lên sự đề phòng.
Nó nói với vẻ không chắc chắn: “Hình như cô ấy hiểu chúng ta đang nói gì.” Căn phòng tối như vậy, Tần Nguyễn lại là một người phụ nữ mang thai, trong mắt bọn họ thì cô trở nên vô hại.
Năm đôi mắt đen nhánh của năm con quỷ nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn đang đứng ngoài cửa.
Tần Nguyễn nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ. “Bum!”
Ám vệ đạp tung cửa.
Lâu Hoằng đứng ở bên cạnh khác không ra nước mắt. Gia đình anh ta vốn không giàu có, hôm nay lại càng chó cắn áo rách rồi.
Không biết phải đến bao nhiêu tiền cho cái khóa này nữa.
Vào lúc cửa phòng bị đá văng, Tần Nguyễn vươn tay đầy ám vệ đang đứng trước cửa ra. Tần Nguyễn đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, khóe mất giật giật. Cô khẽ ho khan một tiếng rồi dặn dò Lâm Hạo và ám vệ: “Mọi người chờ tôi ở bên ngoài, tôi sẽ ra nhanh thôi.”
Nói xong, Tần Nguyễn bước vào trong phòng.
Cửa phòng cũng bị cô đóng lại. Con quỷ số hai: “Mỗi lần mày nói như vậy, hy vọng đều tan biến.”
Con quỷ số ba lẻn liếc mắt nhìn người đẹp lạnh lùng Tần Nguyễn đang đứng ở cửa.
Nó dùng tiếng của quỷ để nói với các đồng bạn: “Chưa biết chừng được cứu thật đấy, cô gái canh cửa này không đáng sợ như cặp đôi nam nữ chết tiệt trước đây.” Con quỷ số ba: “Tán thành.”
Con quỷ số bốn: “Tán thành!”
Con quỷ số năm lau mặt rồi lần lượt gõ đầu bốn người bạn. Bắt gặp năm đôi mất âm u đó, Tần Nguyễn nhếch môi thành một đường cong duyên dáng, trong mắt cô hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.
Con quỷ số một thì thào: “Nhìn vào đôi mắt con bé này, không hiểu sao tao lại cảm thấy hơi sợ nhỉ?”
Con quỷ số hai: “Tao... hình như cũng cảm thấy rất kỳ quái.” Năm con quỷ trong phòng là bằng chứng tốt nhất.
Tiếc rằng cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót.
Sát khí trên người năm con quỷ đúng là rất mạnh, nhưng bọn chúng không có huyết sát. Nó xấu hổ nói: “Cô ấy nhìn thấy chúng ta đấy, đừng làm mất mặt nữa.” Đôi mắt đen của con quỷ số một lóe lên tia sáng đỏ: “Chẳng lẽ cô gái này đến giúp đỡ cho cặp đôi khốn nạn kia?” Con quỷ số hai nghe vậy thì trực tiếp lao về phía cửa: “ông đây sẽ liều mạng với cô ta!”
Con quỷ số năm: “Quay lại!”
Tiếc rằng đã chậm. Giọng nói thận trọng của Lâu Hoằng vang lên phía sau.
Tần Nguyễn quay đầu, cau mày hỏi: “Tại sao?” Lâu Hoằng cựa quậy ngón tay, cụp mất trả lời: “Bên trong là một số đồ đạc cá nhân của chủ nhà, chỉ có chủ nhà mới có chìa khóa.” Tần Nguyễn cười lạnh, có tránh sáng một bên rồi ra lệnh cho ảm vệ gần nhất: “Đả đi!”
“Vâng, phu nhân.” Bốn con quỷ ở cách đó không xa thi nhau lấy tay che mất. Bọn họ coi như không nhìn thấy.
Con quỷ số hai đã phải chịu cực hình trước khi chết, tay và chân của nó bị chặt bỏ.
Chịu một cú đánh nhẹ từ lực Minh Thần, linh hồn của nó tan ra thành từng mảnh. Ám vệ bước tới rồi nhấc chân lên.
“Không... Không được, các người không thể làm vậy.”
Lâu Hoằng thấy bọn họ thật sự làm như vậy thì vội vàng tiến lên ngăn cản. Cô gái này thật đáng sợ, cô ấy còn đáng sợ hơn ông thầy lập dị ở trường anh ta. Tần Nguyễn Hùng Thiên Nhãn thăm dò căn phòng của Lâu Hoằng , không buông tha cho bất kỳ ngóc ngách nào.
Không lâu sau, cô phát hiện có sát khí lộ ra từ một cánh cửa đóng chặt.
Tần Nguyễn bước nhanh như gió đến chỗ đó. Cảnh tay, chân, thậm chí cả đầu cũng bị tách rời.
Con quỷ số hai quần quại trên mặt đất, nó lần lượt tìm kiếm cơ thể của mình, hành động trông vừa đảng sợ, vừa kỳ quái, lại buồn cười.
Nếu bị người khác nhìn thấy, họ không chết vì sợ thì cũng phải ngất đi. Sát khí trong phòng sượt qua người tay ám vệ. Tần Nguyễn vươn đầu ngón tay, hút sạch đám sát khí này.
Tần Nguyễn đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào căn phòng tối, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng tàn nhẫn.
Luồng sát khí đập vào mặt cô còn mạnh hơn cả hai chị em tiểu Quang. Điều này có nghĩa là bọn chúng không giết ai cả.
Năm con quỷ vô cùng chật vật, nhìn thấy Tần Nguyễn đứng ở cửa ra vào thì châu đầu vào bàn tán.
Con quỷ số một: “Chúng ta được cứu hả?” Dường như bị l2ây nhiễm bởi tâm trạng thận trọng của Tần Nguyễn, Lâu Hoằng tử từ kéo ống quần lên.
Cái chân đầy sẹo xấu xí lộ ra.
Sát khí t7rên vết sẹo đập thẳng vào mặt cô. Khi đưa hai chị em Tiểu Quang vào Địa Phủ, Tần Nguyễn rõ ràng đã cảnh cáo họ rằng đừng có lừa mình, nếu không sẽ có0 cách khiến họ phải hối hận.
Lúc vừa nhìn thấy Lâu Hoằng , Tần Nguyễn đã cảm thấy có điều gì đó không ổn rồi.
Bây giờ nhìn thấy sát khí của Tiểu Quang trên đùi Lâu Hoằng . Con quỷ số hai đã lao tới trước mặt Tần Nguyễn.
Đôi tay đầy sương đen dày đặc vươn về phía mặt Tần Nguyễn. Tần Nguyễn cười lạnh, một luồng ánh sáng vàng bẩn ta từ đầu ngón tay cô và lao thẳng đến con quỷ trước mặt.
Linh hồn con quỷ số hai bay lên rồi rơi bịch xuống đất. “Không thể nào!”
Bốn con quỷ khác đồng thời phản bác.
Bọn chúng thậm chí còn nghĩ rằng Tần Nguyễn không nhìn thấy mình, Tần Nguyễn quay người, đôi mắt đen láy nhìn quanh căn phòng.
Không ai có thể nhìn thấy ánh sáng vàng mờ ảo trong mắt cô.
Lâu Hoằng kinh hãi trước cơn tức giận tỏa ra từ Tần Nguyễn, anh ta lùi lại phía sau và cảm thấy lạnh cả người. Tần Nguyễn hiểu ra điều gì đó.
Cô đã bị rơi vào bẫy của quỷ, bọn chúng dựng lên một màn kịch vừa ăn cướp vừa la làng.
Đương nhiên, chỉ dựa vào cái chân bị thương của Lâu Hoằng thì chưa đủ để xác định. Ánh mắt cô âm trầm, toàn thân tỏa ra cảm giác áp lực khiến Lâm Hạo và ám vệ nhà họ Hoắc thấy nghỉ hoặc.
Tần Nguyễn bước tới cửa phòng, vặn mạnh tay nắm cửa nhưng không mở được.
“Căn phòng đó không thể vào được đâu.” Bên trong phòng. Tần Nguyễn bật đèn rồi quan sát hoàn cảnh bên trong. Bây giờ cô mới hiểu tại sao căn phòng lại tối như vậy, bởi vì nó không có cửa sổ.
Con quỷ số hai dùng tốc độ nhanh nhất ghép lại cơ thể của mình, đôi mắt lạnh lùng của nó nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.