Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 117: Anh họ dịch dung tàn nhẫn, anh họ vân tiêu còn thâm trầm hơn



Tần Nguyễn há hốc mồm.

Người thanh niên này rất can đảm, với sự hiểu biết vừa đủ của cô về Hoắc Tam gia, tên nhóc này chắc chắn phải bị lột mộ1t lớp da. “Đâu cần phải nghiêm túc như thế chứ.” Kiều Hi bĩu môi hét lên.

Về nước lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Kiều Hi thấy anh họ Vân Tiêu nghiêm túc đến thế, khiến cậu ta hơi không quen lắm.
Là con trai của cặp vợ chồng này, từ nhỏ Kiều Hi đã được dạy rằng nắm đấm mới là chìa khóa giải quyết vấn đề.

Từ lúc còn nhỏ cậu ta đã đi gây chuyện đánh nhau khắp nơi, gặp vô số rắc rối.
Đứa nhỏ này phát triển hoàn toàn sai hướng.

Ông cụ Hoắc thấy vậy nhưng cũng không quản lý dạy dỗ nhiều hơn nên tính tình của Kiều Hi thật sự không thể thay đổi được. Thời gian này tranh thủ dịp nghỉ lễ, vợ chồng cô út đưa thằng nhóc này về nhà họ Hoắc để bọn họ vừa trông vừa dạy dỗ cậu ta.
Lại còn dám mặc cả, Hoắc Vân Tiêu lạnh lùng n7ói: “Em mà không dừng lại, anh đảm bảo em sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.” Hoắc Vân Tiêu nói câu này là Kiều Hi biết còn có chỗ để thương lượng2, cậu ta lập tức dừng lại đứng dựa vào ghế thở hổn hển. Hoắc Kiều Hi, hay còn gọi là Kiều Hi Doyle.

Cậu ta là con trai duy nhất của cô ruột H0oắc Vân Tiêu.
Nhưng vừa về chưa được bao lâu, mà ngày nào Kiều Hi cũng đi gây chuyện khắp nơi.

Đôi mắt tối tăm của Hoắc Vân Tiêu nhìn Kiều Hi đang dựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng, sắc mặt phủ đầy vẻ hung ác.
Khi trưởng thành, cô út yêu đương rồi lấy chồng, cô ấy ra nước ngoài và sống cùng chồng nhiều năm ở bên đó.

Chồng của cô út cũng có chút thể lực ở nước ngoài, ngài Doyle và cô út có thể yêu đương rồi kết hôn là vì hai người nhờ đánh nhau nên mới quen nhau.
“Anh họ, em thật sự sai rồi, sau này em sẽ không bao giờ đánh nhau nữa, lần này là thật, tuyệt đối là thật!”

Cậu thanh niên2 vừa chạy vừa tránh sự truy đuổi của Hoắc Xuyên, đồng thời còn cầu xin Hoắc Vân Tiêu tha thứ.
Sắc mặt Hoắc Vân Tiêu đen sì.

“Kiều Hi!7 Em mau dùng lại cho anh!” “Anh phải cam đoan không để Hoắc Xuyên đưa em đến khu hình phạt cơ!”
Thấy thái độ thờ ơ của cậu ta, trong lòng Hoắc Vân Tiêu không ngừng trào lên lửa giận.

“Nắm đấm không phải mấu chốt để giải quyết vấn đề, nếu dựa vào nó mà làm được tất cả, vậy thì những người ngồi ở vị trí cao chỉ cần dựa vào sức mạnh là có thể đạt được rồi. Em nghĩ rằng khả năng chiến đầu là lợi thế của mình à? Dựa vào nắm đấm chỉ giải quyết được mặt ngoài, vậy các vấn đề tiềm ẩn bên trong ai đến giải quyết? Trước đây ở nước M, là mẹ em, cha em, gia tộc Doyle, ở thủ đô là ông ngoại, là cậu em và toàn bộ nhà họ Hoắc phải đi chùi đít cho em đấy!”
Ông ngoại, cậu, anh cả quá nghiêm khắc và luôn răn dạy cậu ta,

Anh hai còn hung tàn hơn, nếu không làm theo ý anh ấy thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị treo lên đánh một trận.
— QUẢNG CÁO —