Vết thương ở trên người lúc nào cũng nhắc nhở Hoắc Chi răng, tuyệt đối không thể 1buông lỏng một lần nữa. “Xem kìa, vừa rồi còn khen anh trẻ, thế mà quay đi quay lại đã dùng kính ngữ rồi, cô bé, em trong ngoài không đồng nhất nhé” Tần Nguyễn không biết nên nói tiếp như thế nào, đây là lần đầu tiên cô phát hiện thì ra miệng của Tam gia lại không khoan nhượng như vậy. Cô đưa tay sờ mép chiếc áo thun rộng rãi trên người, bất đắc dĩ nói: “Em đang cảm thán địa vị của Tam gia cao chẳng có liên quan gì đến tuổi tác cả, tuyệt đối không phải kiểu người lớn ân cần thăm hỏi. Thử hỏi những người ngang hàng với Tam gia ở cải đất thủ đô này, có ai mà không gọi anh là Tam gia chứ?
“Cô bé này. Tam gia cười: “Bọn họ là bọn họ, còn em nếu muốn anh vui vẻ thì gọi anh là anh ba là trực tiếp nhất.” “Phu nhân có sao không?” Giọng của Hoắc Xuyên cũng khẩn trương lên.
Hoắc Chi nhớ lại: “Hình như có một chút kinh hãi.” Cuối cùng, cô ta chỉ có thể lùi một bước: “Phu nhân, để tôi gọi điện thoại cho anh Xuyên bảo anh ấy đến đây thay tôi, nếu không tôi sẽ không yên lòng” Tần Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng được, nhiệm vụ của cô bây giờ là đến gặp bác sĩ kiểm tra vết thương, không thì tôi cũng không yên lòng”
“Vâng” “Ngài vui vẻ là tốt ạ”
Tần Nguyễn bất giác lại dùng kính ngữ. “Lần sau cẩn thận một chút là được mà, cũng do em không nói cho chị biết.”
Những lời trấn an của cô cũng không thể an ủi được Lăng Hiểu Huyên. Nếu lúc ấy mà ngã thật...
Lăng Hiểu Huyên không thể ngờ rằng cô ấy đã suýt khiến đứa con trong bụng Tần Nguyễn bị sẩy. “Cảm ơn chủ nhân.”
Trái tim đang bị nâng lên cao của Hoắc Chi cuối cùng cũng rơi xuống. Đôi môi mỏng của Tần Nguyễn khẽ mỉm lại, khóe miệng hơi nhếch lên đến độ cong vừa đủ.
Cô trấn an: “Không sao đâu, em cũng đâu bị ngã” “Cô đã cứu tôi, còn bảo vệ đứa con trong bụng tôi, làm sao Tam gia lại trách phạt có được.”
“Đứa con?!” Mặt Lăng Hiểu Huyên tái nhợt, cô ấy không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào bụng Tần Nguyễn, trong mắt tràn đầy lo lắng. “Em không sao.” Hoắc Chi cẩn thận ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn
Thấy sắc mặt cô trở lại bình thường, lúc này cô ta mới kể lại cặn kẽ cho Hoắc Xuyên nghe chuyện Tần Nguyễn vừa suýt ngã xuống đất. “Em chờ một chút nhé”
Rất nhanh, bên phía Hoắc Xuyên truyền đến âm thanh nói chuyện rất nhỏ. Đồng tử trong mắt Lăng Hiểu Huyên co rút mạnh, cô ấy nhìn chằm chằm vào bụng Tần Nguyễn, cảm giác áy náy ép cô ấy đến mức không thở nổi.
Tần Nguyễn thở dài, một Hoắc Chi mà cô còn chưa giải quyết xong, đã lại thêm một Lăng Hiểu Huyên lòng đầy tự trách nữa rồi. “Vừa rồi sợ lắm hả?” Tiếng nói của Tam gia rất ôn hòa, có chút an ủi.
“Còn tốt ạ, cũng may có Hoắc Chi, nếu không em thật sự bị ngã xuống đất rồi” Cô quyết định xử lý việc của người có tình thể nghiêm trọng trước. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoắc Chi, trong lòng Tần Nguyễn biết thương tích của cô ta không hề nhẹ.
Hoắc Chi hơi do dự, không biết nên giải thích thế nào với Tần Nguyễn về quy tắc của ám vệ nhà họ Hoắc. Mà nghe đoạn đối thoại giữa Tần Nguyễn và Hoắc Chi, thì có vẻ như đứa bé này là của Hoắc Tam gia.
Sắc mặt Lăng Hiểu Huyên trắng bệch, y như lần đầu tiên nhìn thấy Sơn Tiêu. Nhưng Tần Nguyễn cũng không tin cô nàng này, cô nàng cầm lên một chút: “Gọi ngay bây giờ đi”
Cô cũng coi như biết một chút về tính tình của Hoắc Chi. Hoắc Chi biết là anh ta đang bẩm báo cho Tam gia biết về chuyện của phu nhân ở bên này.
Cô ta đợi một chút, sau đó trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Tam gia. “Phu nhân có bị thương không?” Hoắc Chi đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Xuyên.
Bên phía Hoắc Xuyên nghe máy khá nhanh. Tần Nguyễn hơi híp mắt lại uy hiếp: “Vậy để tôi gọi điện thoại cho Tam gia, kêu ngài ấy gọi cho cô?”
2“Phu nhân, không thể!” Có phải bọn họ nghe 2nhầm?
Long Hân Triết và Lăng Hiểu Huyên quay ra nhìn nhau, vẻ mặt cả hai kỳ quái đến mức khiến người ta cảm thấy buồn cười. Sắc mặt khẩn trương của Hoắc Chi cũng thay đổi.
Cuộc đối thoại giữa đội chủ tớ mới được thăng chức này7 khiến hai khán giả đứng bên cạnh nghe được mà thần sắc hốt hoảng. Tần Nguyễn nói gọi điện thoại cho ai cơ?
Tam gia? Bọn họ k7hông nghe lầm đấy chứ. “Có ạ”
Cô nhẹ giọng có một tiếng. “Chị không biết, chị thật sự không biết, nếu không chị đã không kéo em như thế?
Lăng Hiểu Huyên mím chặt môi, vẻ mặt đầy tự trách, sợ hãi và áy náy. “Em có sợ không?” Giọng của Tam gia vừa dịu dàng vừa mập mờ, mang theo cả sự cưng chiều.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống nhìn chăm chú phần bụng của mình. Hoắc Chi đưa di động đến trước mặt Tần Nguyễn: “Phu nhân, chủ nhân bảo ngài nghe máy”
Tần Nguyễn tiếp điện thoại và đưa lên tai nghe: “Tam gia?” sự hoảng sợ, bất lực và tuyệt vọng ùa tới.
Cô sợ lại mất đi đứa con trong bụng một lần nữa. Hình như cô không có cách nào phản bác được câu nói này.
Trồng Hoắc Vân Tiêu đúng là rất trẻ. Tam gia nửa đùa nửa thật thở dài, âm thanh đó truyền qua ống nghe lọt vào trong tai Tần Nguyễn
“Nào có, anh mà đến trường học của bọn em, đi lẫn vào trong đám đông thì trông chẳng khác gì sinh viên cả” Sợ chứ, làm sao lại không sợ được.
Vừa rồi lúc sắp ngã xuống, hình ảnh bị người quây đánh ngã trên mặt đất, toàn thân bê bết máu ở kiếp trước bỗng tràn vào trong tâm trí cô. Tần Nguyễn không khỏi bật cười: “Anh đừng nói kiểu như vậy, cảm giác cử như anh coi em là đứa trẻ mấy tuổi ấy”
“Em còn không phải là đứa trẻ à, xét về vai về, em còn phải gọi anh là chủ đấy.” Cô ấy toát mồ hôi lạnh, giọng nói khẽ run: “Tần Nguyễn, em, em thật sự có?”
Vừa rồi hai người lôi lôi kéo kéo nhau, cô ấy suýt nữa đã hại Tần Nguyễn ngã xuống đất. Một tiếng cười khàn khàn gợi cảm phát ra từ điện thoại: “Bên cạnh em có người à?”
Tần Nguyễn nhìn thoáng qua Long Hân Triết và Lăng Hiểu Huyên, cô ừ một tiếng. “Nguyễn Nguyễn đang khen anh trẻ lâu hả?” Giọng Tam gia rất vui vẻ.
Tần Nguyễn bật cười. Dù sao với khí chất và phong thái của anh, cho dù bước đi ở trong trường học thì cũng là một sự tồn tại mà mọi người phải ngưỡng vọng.
Tiếng cười gợi cảm và đầy quyến rũ của Tam gia lại vang lên: “Cô bé này miệng ngọt quá đấy, thật khiến anh vui vẻ” Mà Hoắc Chi gọi Tần Nguyễn là cái gì cơ?
Hình như là phu nhân phải không? “Đưa điện thoại cho phu nhân”
“Vâng!” T0ần Nguyễn cũng không nói đùa, cô thật sự lấy điện thoại di động ra tìm số định gọi cho Tam gia.
Hoắc Chi thấy cô làm thật thì vội vàng lên tiếng: “Phu nhân, không cần đầu, tôi bảo người đưa thuốc đến là được rồi, nếu Tam gia biết tôi làm việc không tốt thì tôi khó thoát trách nhiệm ạ” Cô gái này giống như làm bằng sắt vậy, không hề để ý đến sức khỏe của mình một chút nào.
Nếu không nhìn chằm chằm thì ai biết cô ta có qua loa cho xong chuyện không. “Không ạ” Giọng nói của Hoắc Chi lập tức căng lên.
“Một lát nữa Hoắc Xuyên sẽ đến thế chỗ cô, trong lúc này nhớ chú ý sự an toàn của phu nhân, lần này ghi công cho cô”