Việc này đúng là có liên quan đến cô.
Lăng Hiểu Huy1ên lạnh nhạt nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Long Hân Triết, cô ấy châm chọc: “Anh bày ra sắc mặt như vậy cho ai n2hìn thể, biết anh sùng bái Tam gia rồi. Nhưng bây giờ Tam gia là của Tần Nguyễn, chẳng có quan hệ gì với anh hết.”
Long Hân Triết cũng biết nhà họ Lăng từ trước đến nay đều an phận thủ thường, chú út của Lăng Hiểu Huyên lại là một người có năng lực, những năm gần đây nhà họ Lăng đang có xu thế đứng đầu trong sáu thế gia.
Anh ta mím môi, không phản bác lại lời nói của Lăng Hiểu Huyên. Chỉ là anh ta hơi khó chịu sờ chóp mũi: “Ý của tôi không phải như vậy?
“A!”
Tôi tin anh mới là lạ đấy, đàn ông đàn ang gì mà chỉ giỏi miệng nói một đồng lòng nghĩ một nẻo. “A...! Chuyện này mà cũng bị anh biết à?”
Tần Nguyễn tỏ ra kinh hãi, như thể bị người ta phát hiện ra bí mật nhỏ của mình vậy.
Những tia sáng trong mắt cô lại lạnh như băng, ẩn chứa sự mỉa mai. Tần Nguyễn thả đũa xuống, bưng bát canh bên cạnh lên.
Cô ngước mắt nhìn Long Hân Triết, cảm thấy rất khó hiểu: “Rốt cuộc là anh đang già mồm cái gì vậy?”
Long Hân Triết buồn bực trừng mắt nhìn cô: “Cô thì biết cái gì, Tam gia chính là hình tượng hoàn mỹ cho những người theo chủ nghĩa không cưới như chúng tôi. Bây giờ cô và Tam gia đã có cả con rồi, bước tiếp theo có phải là muốn kết hôn luôn không?” Tần Nguyễn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng vẻ mặt lại đầy thâm ý.
Không có hứng thú với phụ nữ?
Thế cái đêm hôm đó, rốt cuộc là ai đã khiến cô cảm nhận được nỗi đau đớn như xẻ núi? Nhưng bây giờ Tam gia bị Tần Nguyễn kéo xuống như thể khiến anh ta thấy không chân thực, có cảm giác vỡ mộng.
Bữa cơm này, Long Hân Triết ăn mà cảm giác vô cùng khó chịu.
Anh ta nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn, hỏi tiếp: “Con cũng có luôn rồi, có phải cô đã tiếp xúc với Tam gia từ lâu rồi đúng không?” Long Hân Triết thì mặt đầy kinh hãi mà nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, anh ta nói một cách khó nhọc: “Cô đè Tam gia?”
Tần Nguyễn không nhịn được cười.
Cô đúng là có bản lĩnh này đấy nhỉ. “Đứa trẻ mới được một tháng?!” Long Hân Triết lại bị sốc.
“Đúng.” Thái độ của Tần Nguyễn vô cùng thẳng thắn.
“Tần Nguyễn , cô nói thật đi, có phải cô đã sớm để mắt tới Tam gia, có âm mưu muốn mang thai con nối dõi của nhà họ Hoắc không?” “Chưa chắc, không biết chừng cô ta là do thể gia nào đó phải tới, mục đích là muốn quấy đục vũng nước hiện giờ ở thủ đô”
“Tôi khinh!” Lăng Hiểu Huyên nổi giận: “Lúc nói những lời này anh có thể đứng nhìn chằm chằm vào tôi không? Nhà họ Lăng chúng tôi từ trước đến nay đều an phận thủ thường, và sẽ không nhúng tay vào những chuyện phía trên”
Gần đây thủ đô có vẻ khá hỗn loạn, nhà họ Hoắc không hề che giấu những động tác liên tiếp, nhà họ Tô rục rịch, nhà Nam Cung và nhà họ Tiêu nhìn thì có vẻ an phận đấy, nhưng ai mà biết bọn họ đang có ý định gì. Lăng Hiểu Huyên: “..”
Bọn họ không có cách nào phản bác lại câu nói này. Lăng Hiểu Huyên bội phục Tần Nguyễn từ tận đáy lòng, cầu này của đàn em đúng là kinh người.
Cô ấy không thể không giơ ngón cái lên cho Tần Nguyễn. Bởi Vì sức khỏe của Tam gia không tốt, nên anh ta đã hy vọng người này vĩnh viễn đứng ở trên cao, lại vừa hy vọng ngài ấy có thể có con nối dõi.
Bây giờ biết Tam gia có con rồi, anh ta lại có cảm giác đóa hoa kiêu ngạo lạnh lùng trong suy nghĩ của anh ta đã bị người khác hải mất.
Mùi vị này đúng là rất khó chịu. Lăng Hiểu Huyên lắc đầu: “Chị không gọi.”
“Tôi cũng không?”
Long Hân Triết đầu tâm trạng ăn canh, bây giờ anh ta đang cảm thấy rất mâu thuẫn và phức tạp. “Vào đi”
Cánh cửa được đẩy vào từ bên ngoài, nhân viên căng tin đưa đồ ăn tới.
Ba người im lặng không nói gì. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ nhếch lên: “Làm sao mà anh biết không phải là Tam gia thèm nhỏ dãi tôi?”
“Làm sao có thể chứ! Tam gia giống như một nhà sư khổ hạnh vậy, ngài ấy chẳng bao giờ có hứng thú với phụ nữ cả!”
“Thật sao?” Cho đến khi các món ăn đều được bày ra trên bàn, Long Hân Triết vẫn còn đang nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt ai oán.
Có làm thế nào anh ta cũng không thể chấp nhận được rằng, Tần Nguyễn và Tam gia lại quấn quýt lấy nhau.
Trong mắt của anh ta, Tam gia là vị thần không thể xâm phạm, là đóa hoa lạnh lùng kiêu ngạo, và là đối tượng mà anh ta kính nể sùng bái. Tần Nguyễn thưởng thức canh thảo dược trong miệng còn môi nở nụ cười nhẹ.
Cô biết bát canh này là từ đầu đến,
Tam gia đúng là nói được thì làm được, ngày nào cũng phải cho cô uống một bát canh thảo dược. Lăng Hiểu Huyên cũng sốc không kém: “Nhanh vậy á? Thảm nào vừa nãy cô gái kia gọi em là phu nhân!”
Tần Nguyễn mỉm cười, cúi đầu ăn canh.
Cô còn chưa kịp uống canh thì mùi hương thoang thoảng của dược liệu đã tràn vào trong mũi. Nhìn vào đôi mắt tức giận của Long Hân Triết, trong lòng Tần Nguyễn bông có ý nghĩ muốn trêu tức anh ta.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn hơi nhếch lên: “Có làm gì đâu, tôi chỉ rủ Tam gia tạo người thôi.”
Long Hân Triết: “...” Nói gì thì nói Long Hân Triết cũng xuất thân từ nhà họ Long thuộc bốn gia tộc lớn, cô đang rất tò mò tự hỏi không hiểu não của người kia phát triển như thế nào.
Lăng Hiểu Huyên cũng nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt như đang nhìn kẻ ngốc.
“Long Hân Triết, anh hãy động não đi có được không. Khoảng thời gian trước Tần Nguyễn vẫn luôn ở trong trường học, chuyện em ấy kết hợp với Tam gia chỉ có thể là trời đất xui rủi thôi. Muốn tính kế Hoắc Tam gia à, còn chưa kịp áp dụng thì đã bị ám vệ của nhà họ Hoắc bắt rồi ấy chứ.” “Thế cũng chẳng có liên quan gì với anh cả” L2ăng Hiểu Huyên lườm. “Tại sao lại không có liên quan?”
Long Hân Triết hăm hăm nhìn Tần Nguyễn : “Rốt cuộc là cô đã0 làm cái gì hả?”
Tần Nguyễn tỏ ra ngượng ngùng, đêm hôm đó cô và Tam gia làm chuyện hoang đường, không thể chỉ dùng đÔI câu ba lời là có thể kể rõ được. Cái đêm ở khách sạn Hoàng Đình, khó mà nói được ai là người chủ động, nói tóm lại là cô và Tam gia cùng ở bên nhau.
Long Hân Triết thấy Tần Nguyễn chỉ cười mà không phản bác thì thật sự cho là cô đè Tam gia.
“Sao cô có thể không biết tự trọng như thế chứ?” “Không phải, vào ngày anh ấy đi nước ngoài thì có nó”
Tần Nguyễn nuốt thức ăn trong miệng, rồi gắp món nạm bò hầm cà chua trên bàn.
Cô không gọi món này, vậy chỉ có thể là Lăng Hiểu Huyên. Vẫn là mùi vị quen thuộc, nhưng hình như lại có một chút ngấy. Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Đã đăng ký kết hôn rồi”
“Đăng, đăng ký rồi?”
Đôi đũa trong tay Long Hân Triết suýt nữa mất thăng bằng mà rơi xuống. Tần Nguyễn cười nhạo: “Vậy chẳng phải anh còn muốn gọi tôi là chị dâu ba à?”
“Cộc cộc”
Long Hân Triết không tìm được từ nào để phản bác, đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên. Mắt Tần Nguyễn khẽ đảo, cô uống một ngụm canh, mùi thuốc vừa đủ lan tràn trong khoang miệng.
Hương vị rất quen thuộc, không khiến người ta thấy buồn nôn.
Cô ngước mắt liếc nhìn hai người ngồi đối diện rồi hỏi: “Ai gọi món canh này vậy?” Tần Nguyễn không giấu được nụ cười trên mặt.
Mặc dù Long Hân Triết là fan não tàn có phần cố chấp đối với Tam gia, nhưng anh ta không phải kẻ ngốc, làm sao lại không nhìn ra Tần Nguyễn không thích hợp.