Những thứ đó đều nhắm vào Dung Xương Đình, hơn nữa còn bị ngườ1i khác có ý thu hút chúng đến đây.
Rốt cuộc là ai lại tra tấn người khác bằng cách nham hiểm và tàn nhẫn như vậy. Nếu Dung Xương Đình2 không có con hồ ly ba đuôi màu xám bảo vệ, chắc chắn mạng sống của ông ta sẽ kết thúc vào ngày hôm nay. Nếu Tần Nguyễn nhớ không nhầm thì trong sáu thế gia lớn có họ Dung.
Không biết Dung Xương Đình có quan hệ như thế nào với nhà họ Dung.
Thần hộ mệnh không phải là thứ mà gia đình giàu có bình thường có thể có được. Bỏ đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu, Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt, lũ rắn mặt người bò loạn xạ giữa không trung. Ngọn lửa Địa Ngục lan đến đâu, lũ rắn mặt người rít lên đầy đau đớn đến đó.
Bọn chúng không thể chịu nổi ngọn lửa của Minh giới, tiếng thét chói tai của lũ rắn vang lên khắp phòng, gần như lật tung cả nóc nhà.
Hơn trăm con rắn mặt người giận dữ gào thét, âm thanh tác động đến thính giác con người, khiến cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mờ ảo. Nhưng ông ta vẫn không thể nào mở 2mắt được, cứ như thể vừa chìm vào một cơn ác mộng vậy.
Chẳng trách mà ông ta không thể phản kháng, cũng không có cách nào thoát khỏi 0căn phòng. Vì có sự can thiệp của Tần Nguyễn, cuối cùng con hồ ly màu xám cũng được dễ thở. Nó mệt mỏi gục xuống bàn, đôi mắt lẽ ra phải lanh lợi lại trở nên xám xịt, nhưng nó vẫn kiên trì nhìn chằm chằm vào Dung Xương Đình.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tần Nguyễn nhẹ giọng nói: “Mày hãy canh chừng ông ấy, tao sẽ xử lý hết những thứ bẩn thỉu này!” Con hồ ly màu xám có thể hiểu những gì Tần Nguyễn nói, nó gật đầu với cô. Tần Nguyễn nhếch môi, đúng là thứ có linh tính, không hổ là thần hộ mệnh của nhà họ Dung. Sau khi rắn mặt người bị đánh tan, chiếc roi vàng trên tay cô biến mất. Tần Nguyễn khẽ nâng tay lên, ngọn lửa Địa Ngục từ lòng bàn tay cô lan ra khắp cơ thể.
Giọng nói lạnh lùng như băng của Tần Nguyễn vang lên: “Không cần biết bọn mày từ đầu đến và bị ai xúi giục, hôm nay tất cả đều xuống Địa Ngục cho tao!”
Ngọn lửa âm u xung quanh người cô càng trở nên mãnh liệt, nó giống như những quả cầu lửa điên cuồng tấn công lũ rắn mặt người xung quanh. Không còn bàn tay siết cổ, sắc mặt Dung Xương Đình vẫn đỏ bừng, trên cổ ông ta có một đường vân màu đen, hơn nữa nó càng ngày càng đậm hơn.
Như thể có một bàn tay vô hình trong bóng tối đang bóp chặt cổ của ông ta vậy. “Ông Dung Xương Đình? Ông Dung Xương Đình?” Tần Nguyễn gọi to vài tiếng nhưng ông ta không trả lời.
“Chi chi chi chi...” Hôm ấy, Tần Nguyễn suy đoán 7tính mạng của Dung Xương Đình sẽ an toàn trong vòng nửa tháng nữa, nhưng cô không biết nguyên nhân là đến từ con hồ ly màu xám bên cạnh ông t7a.
“Hô.”
Được hít một hơi không khí trong lành, Dung Xương Đình thở phào nhẹ nhõm. Một âm thanh giòn giã vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Chiếc đồng hồ trên tay Dung Xương Đình vỡ nát rồi rơi xuống sàn gỗ.
Trong một căn nhà đơn sơ nào đó ở khu tây.
“Phụt!” Một người đàn ông mặc áo đạo sĩ màu xám phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Máu phun lên chiếc lư hương và các pháp khí có hình dáng kỳ quái đặt ở trên bàn trước giường.
Người đàn ông mở đôi mắt nham hiểm, nhìn chằm chằm vào trận pháp đã bị người khác phá hủy gần như hoàn toàn trước mặt, ánh mắt gã tràn đầy sát khí. “Ti ti!!
“Ti ti ti!!!”
“Rống rống rống rống!!!” Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn bóng dáng xấu xí của lũ rắn xung quanh, bọn chúng há to cái miệng đỏ làm, để lộ hàm răng sắc bén khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Thật quá kinh tởm!
So với hung thủ thời thượng cổ Câu Xà, bọn chúng là một sự tồn tại đáng ghê tởm, giống như những con giòi sống ở những nơi tối tăm vậy. Con hồ ly màu xám sốt ruột chạy vòng quanh trên bàn, nó kêu lên chi chi với Tần Nguyễn. Từ tiếng kêu của nó, Tần Nguyễn có thể cảm thấy nó đang rất lo lắng.
Cực chẳng đã, cô đành phải mở Thiên Nhãn một lần nữa.
Ánh sáng vàng mỏng manh lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp, tất cả những ma quỷ xấu xa không còn nơi nào để che giấu. Tần Nguyễn nhìn Dung Xương Đình từ đầu đến chân, cuối cùng cũng phát hiện chỗ không ổn trên người ông ta. Sức mạnh của ngọn lửa Địa Ngục vô cùng lớn, hơn trăm con rắn mặt người lập tức biến thành tro tàn.
Không khí tràn ngập mùi hôi thối, giống như mùi thịt thối bị lửa đốt, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
“Chi chi chi chi.” Tiếng kêu của con hồ ly vang lên ở phía sau. Khi đến gần, cô mới phát hiện trạng thái của Dung Xương Đình không ổn.
Những con rắn mặt người đều bị tiêu diệt, không còn sự nguy hiểm tiềm ẩn nào nữa, nhưng tình huống của Dung Xương Đình vẫn không tốt lắm.
Ông ta dùng hai tay bóp chặt cổ mình, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Tần Nguyễn nhanh chóng đến gần, cô mạnh mẽ đẩy bàn tay đang bóp chặt cổ của Dung Xương Đình ra. Có rất nhiều sát khí đang tràn ra từ chiếc đồng hồ đeo tay của Dung Xương Đình.
Sát khí mạnh mẽ này là do có kẻ tạo ra. Đây là do một kẻ nào đó lên kế hoạch đầy thâm độc để lấy mạng của Dung Xương Đình. Bị sát khí dính vào người, chắc chắn sẽ chết, không chết không được.
Trừ khi có thể phá vỡ trận pháp của kẻ đang thi triển và khiến gã bị phản phệ. Hơn trăm con rắn mặt người do gã nuôi đã bị giết sạch, nếu không trả thù thì gã khó mà nguôi được cơn giận này.
Nhớ đến công sức đã bỏ ra trong gần ba mươi năm để nuôi lũ rắn, trái tim của đạo sĩ ứa máu, trong mắt gã lập tức xuất hiện những tia máu đỏ.
“Là ai? Rốt cuộc là ai giết rắn mặt người, lại còn phá vỡ trận pháp của ta nữa!” Gã gầm lên, vung tay hất tung trận pháp đã bị phá hủy trước mặt, ngọn lửa giận dữ bùng lên dữ dội. Lần này e rằng thật sự gặp phải đối thủ rồi. Tần Nguyễn quay đầu lại nhìn, cô thấy con hồ ly ba đuôi màu xám đang chạy đi chạy lại trước mặt Dung Xương Đình. Nó liên tục quay lại và kêu chi chi với Tần Nguyễn.
“Sao thế?”
Tần Nguyễn đi về phía con thần hộ mệnh và Dung Xương Đình. Đối phương không chỉ tiêu diệt 138 con rắn mặt người của gã, lại còn phá hủy trận pháp mà gã dùng rất thành công trong nhiều năm qua.
Rốt cuộc là ai.
Đừng để gã biết, nếu không gã sẽ chặt kẻ này thành nhiều mảnh. Đạo sĩ lau vết máu trên miệng, cầm chiếc điện thoại cạnh giường lên rồi thuần thục bấm một số điện thoại nào đó.
Đối phương nhanh chóng tiếp máy. “Đạo trưởng Ô, xong rồi hả?”
Giọng nói bên kia là của một người đàn ông trung niên, ông ta hỏi với giọng điệu đầy lo lắng nhưng cũng khó che giấu vẻ phấn khích.
“Ông chủ Lý, ông không hề nói cho tôi biết bên cạnh tay họ Dung kia có cao thủ, 138 con rắn mặt người của ông đây đã chết! Ông đây còn bị cắn trả! Suýt nữa thì mất mạng đấy!”