Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 444: Sứ giả địa phủ cũng được làm thần tiên một lần



Từ trong cơ thể của năm con quỷ tuôn ra sương mù màu đen bị Tần Nguyễn điên cuồng hấp thu, cảnh tượng này trông vô cùng quỷ dị.

Lâm kHạo có một loại cảm giác Tần Nguyễn mới là quỷ, còn năm con quỷ ở phía đối diện là người bình thường đang bị cô giết hại vậy. “Vẫn chưa được.” Tần Nguyễn cự tuyệt lời đề nghị của họ.

“Có bốn con quỷ hút dương khí của mấy đứa bé, trước tiên để họ trả lại dương khí cho những đứa bé kia đã rồi hẵng dẫn đi.”
Điều này cho thấy sợi chỉ đỏ tượng trưng cho đường sinh mệnh của cô đang dần dần kéo dài ra, trên khuôn mặt ngây thơ quyến rũ mê người của Tần Nguyễn lộ ra vẻ vui mừng.

Sau khi hấp thu xong sát khí, Tần Nguyễn nhanh chóng thu tay lại, trước tiên cô kéo ống tay áo lên, xem đường chỉ đỏ trên cánh tay mình.
Hoắc Xuyên không nhìn thấy những thứ mà Lâm Hạo có thể thấy, nhưng anh ta biết rõ năng lực của phu nhân, cô tuyệt đối có thể ứng phó được.

Lúc này tốt nhất là bọn họ nên đứng yên chờ đợi, nghe theo sự sắp xếp của phu nhân mà không phải là tiến lên quấy rối.
Năm cặp mắt đen nhánh đầy phấn khích, háo hức nhìn sứ giả, ngoan ngoãn giống như học sinh nhìn thấy giáo viên vậy.

Hai vị sứ giả ôm quyền với chào Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, thời gian không còn sớm, chúng tôi dẫn bọn họ đi trả lại dương khí trước.”
Lâm Hạo quay đầu trầm giọng nói với Hoắc Xuyên: “Cô ấy gặp nguy hiểm!”

“Không đầu, khi phu nhân đang làm việc chúng ta cứ đứng ở một bên nhìn là được rồi, đừng đi quấy rầy phu nhân!”
Bên trong đôi mắt đen quỷ dị lóe lên ánh sáng chói lóa, như thể chỉ muốn hút hai vị sứ giả vào trong mắt.

“Các người thật sự là âm sai à?”
Vừa rồi năm còn quỷ còn không nghe lọt tai tiếng của ai, lúc này lại đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Năm đôi mắt đen nhánh phát ra ánh sáng quỷ dị, bọn họ dùng ánh mắt trông mong mà nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn và sứ giả Địa Phủ.
Tần Nguyễn gật đầu: “Làm phiền hai anh rồi.”

“Cô khách sáo quá.”
Bọn họ không có nhiều thời gian ở lại, nhưng vì ngại Tần Nguyễn nên đành phải ho một tiếng: “Khụ khụ...”

Năm con quỷ lập tức yên tĩnh, đình chỉ những tưởng tượng đẹp đẽ về tương lai.
Đau đớn do hồn thể bị móc câu hồn đánh vào đến quá đột ngột, khiến năm con quỷ nhất thời không kịp thích ứng.

Hai vị sứ giả kéo dây xích của móc câu hồn, trong nháy mắt cả năm con quỷ bị kéo đến trước mặt họ.
“Chúng ta gặp may mắn rồi?”

“Hu hu hu hu...”
“Anh em tốt!”

“Ngưu Nhị, tốt!”
Anh ta thật sự cảm thấy Lâm Hạo không phải là người biết an phận, tên nhóc này rõ ràng là chỉ thích làm loạn thêm.

Chẳng biết phu nhân nhìn trúng cái điểm nào mà để người này đi theo bên cạnh.
Tâm tình của Lâm Hạo dần bình tĩnh trở lại, anh ta vẫn không thể hoàn toàn làm rõ những suy nghĩ của mình.

Lúc Tần Nguyễn đang hấp thu sát khí của năm con quỷ, cô cảm giác được mặt trong của cánh tay nóng lên.
Năm ccon quỷ còn đang ôm nhau khóc ròng ròng, không hề phát giác ra Tần Nguyễn đang hấp thu sát khí trên người họ.

Ngoại trừ hai sứ giả vaà Lâm Hạo thì không ai có thể nhìn thấy cảnh này.
Ngoại trừ Ngưu Nhị thì bốn con quỷ khác đều trợn trừng hai mắt.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào sắc mặt dữ tợn của sứ giả Địa Phủ mà như đang nhìn thấy thần tiên vậy.
Bốn con quỷ thi nhau nói, tên quỷ năm cuối cùng có vóc dáng thấp bé kích động quá bật khóc thành tiếng.

“Ôi cha mẹ ơi! Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này! Tôi thực sự không muốn làm quỷ nữa, tôi muốn làm người, muốn được ăn thịt cơ, tôi còn muốn ngủ với gái nữa!!!”
Có thu hoạch là tốt, chỉ sợ không thu hoạch được gì.

Hai gã sứ giả thấy Tần Nguyễn thu tay lại, bèn tiến lên hỏi thăm: “Tần tiểu thư, chúng tôi đưa năm vong hồn này đi nhé?”
Sứ giả Địa Phủ lôi kéo năm con quỷ trôi về hướng sương mù đen dày đặc nhất.

Trong số năm con quỷ bị kéo đi, Ngưu Nhị quay đầu lại hô to với Tần Nguyễn: “Đại sư ơi, cảm ơn cô! n đức này suốt đời không quên!”
“Ông nhớ kỹ cậu tốt rồi đấy, kiếp sau có duyên tôi mời cậu ăn uống no say luôn!”

“Ô ô ô... Ngưu Nhị ơi, em cũng nhớ kỹ anh rồi, anh yên tâm, nếu kiếp sau chúng ta còn ở chung với nhau, em... em mời anh ăn thịt!”
Mấy gã quỷ nam này đúng là mấy tên dở hơi chọc cười người khác mà!

Sứ giả Địa Phủ được chứng kiến quá nhiều quỷ hồn, muôn hình vạn trạng, nhưng cũng hiếm thấy những quỷ hồn như năm con quỷ trước mặt.
Đường chỉ đỏ dài hơn một chút, mặc dù không nhiều nhưng cũng được tầm một tháng tuổi thọ.

Tần Nguyễn nhẹ nhàng thở ra.
Hoắc Xuyên kéo Lâm Hạo đến bên cạnh mình rồi giữ chặt lấy, không cho anh ta tiến lên làm phiền phu nhân.

Lâm Hạo thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn thẳng vào Tần Nguyễn và năm con quỷ kia, và cả hai gã sứ giả Địa Phủ đứng cách đó không xa nữa.
Cơ thể Ngưu Nhị bị ôm chặt cứng, hở được mỗi cái tay ra ngoài.

Gã gãi đầu cười hềnh hệch: “Nói thế nào chúng ta cũng có tình cảm anh em ở chung với nhau mấy chục năm, kiếp sau chúng ta lại ở cùng với nhau nhé!”
Đầu óc Lâm Hạo cũng tỉnh táo lại, anh ta nghi ngờ hỏi: “Thật à?”

“Tin tôi đi, hôm nay là lần đầu tiên của cậu, sau này quen rồi sẽ ổn thôi.”
“Tôi có thể có chuyện gì.”

Tần Nguyễn lười biếng cười một tiếng rồi đưa tay vén tóc.
Năm đứa kêu la ầm ĩ, giọng thấp thỏm lo âu.

Móc câu hồn là thứ vũ khí âm sai chuyên dùng để thu quỷ, có lực sát thương rất lớn đối với hồn thể.
Vị sứ giả bên trái tính tình tốt hơn một chút nên nhẹ nhàng gật đầu.

“Thì ra là thật, Ngưu Nhị không lừa chúng ta!”
Trả lời anh ta là tiếng cười khẽ của Tần Nguyễn.

Sứ giả Địa Phủ cùng năm con quỷ biến mất trong phòng khách của nhà họ Lưu, sương mù đen đặc tản đi, phòng khách rộng rãi nháy mắt sáng sủa trở lại.
Bốn con quỷ khác tỏ vẻ ghét bỏ lườm tên này, sau đó lắc lư hồn thể rời xa hắn ta, có thể nói là ghét bỏ vô cùng.

Vết thương trên người Ngưu Nhị đã biến mất không thấy gì nữa, mặt mũi gã đầy vui mừng, gã phấn khích nói với bốn con quỷ còn lại: “Tôi đã bảo là tôi không lừa các anh mà, lần này chúng ta thật sự được giải thoát rồi!!”
Lâm Hạo biết Tần Nguyễn đang mang bầu, mà lại có nhiều quỷ khí tràn vào trong người cô như vậy nên anh ta cảm thấy lo lắng, vội nhấc chân lên định chạy tới chỗ cô.

Hoắc Xuyên nhanh tay bắt lấy cánh tay của Lâm Hạo: “Thằng nhóc này, cậu lại muốn làm gì?!”
Đối phương vừa khóc vừa lải nhải một đống thứ làm người ta không biết nên khóc hay nên cười.

“Trong cái dáng vẻ dở hơi của cậu kìa!”
Cô rũ mắt xuống, nhìn thấy ống tay áo vẫn còn đang xắn lên bèn đưa tay hạ ống tay áo xuống, rồi nói với giọng hờ hững: “Đi gọi đại sư Tống ra đây.”

“Vâng, thuộc hạ đi ngay.”
Móc câu hồn trong tay hai sứ giả nhanh chóng vung về phía năm con quỷ.

Một tiếng loạt vang lên, hồn thể của năm con quỷ bị móc câu hồn khóa lại.
Hoắc Xuyên nhìn thấy bóng dáng Tần Nguyễn, bèn kéo Lâm Hạo đang không biết trầm tư suy nghĩ cái gì bước nhanh về phía trước.

“Phu nhân, cô không sao chứ?”
Sự tuyệt vọng trong mắt đã chuyển thành kinh hãi, xen lẫn mừng rỡ vì được sống sót sau tai nạn, tâm tình rất phức tạp.

“Được, bây giờ chúng tôi sẽ dẫn họ đi trả lại dương khí.”
Năm con quỷ này đúng là thần kinh thô, bọn họ sôi nổi thảo luận về chuyện tình anh em kiếp sau ở ngay trước mặt m Sai và Tần Nguyễn - vị Thiên Sứ mà bọn họ cho rằng thực lực không tầm thường.

Khóe môi Tần Nguyễn giật giật, cô thật sự phục sát đất họ luôn.
Hoắc Xuyên quay người rời đi, trước khi đi còn nháy mắt với Lâm Hạo
— QUẢNG CÁO —