Hùng Thiên Đại Lục

Chương 436: Trận Chiến Đầu Tiên



Một trận chiến đấu cũng vừa xong

Mới nghe đau đớn ở trong lòng

Xưa nay vốn dĩ đều như thế.

Chiến trận làm sao chẳng thương vong.

...

Tiếp theo, mỗi ngày các binh sĩ tiến bộ một chút.

Lại qua hai tháng, Quân đoàn cũng đã lấy lại vận tốc lúc ban đầu.

"Bây giờ mới ra dáng một quân đoàn."- Hoàng Mỹ Lan lúc này mới bớt lo. Nếu mà quân đoàn đến trễ cứ điểm, quân pháp trách tội không phải chuyện đùa.

"Sư phụ, sao người có thể nghĩ ra trận hình rắc rối như vậy?"- Hàn Linh Lung thắc mắc hỏi.

"Chuyện... Ta là sư phụ ngươi mà."

"Hừ gần trăm năm không gặp, người vẫn bốc phét như xưa."- Hàn Linh Lung vừa bóp vai Lạc Tinh vừa nói.

"Đây không phải là bốc phét. Mà sự thật là vậy. Hiểu không. Quân đội khác chiến tranh bình thường. Ngàn vạn người cùng chiến đấu. Nếu không phối hợp nhịp nhàng. Thì chuyện quân nhà đánh trúng quân nhà là bình thường. Khi đó chưa bị kẻ địch giết đã bị đồng đội giết." - Lạc Tinh lại tiếp tục chỉ dẫn vài bước huấn luyện, chỉ huy cơ bản cho hai đệ tử mình.

Một thời gian sau. Quân đoàn cũng đến Hoàng Liên Sơn Lĩnh đúng hẹn.

"Báo Cáo... Quân Đoàn 30 của Cửu Long Thành đến trình diện."- Lạc Tinh đưa lệnh bài ra cho người canh gác cứ điểm.

"Ha ha... Chúng ta chờ Ngài đã lâu. Tất cả mở cổng doanh trại."- Quân Đoàn trưởng nơi này mừng rỡ nói. Hắn ta đã ở nơi này năm mươi năm. Đã vô cùng chán nản. Nay có người thay thì còn gì bằng.

Tiếp đó buổi tiệc tẩy trần diễn ra. Đám tướng sĩ thấy cả rừng hoa di động ai, cũng hăng hái. Có vài kẻ còn có cảm tưởng có nên xin ở lại căn cứ không. Đương nhiên đó là bồng bột nhất thời mà thôi.Trước nguy cơ sinh tử, ai cũng lo lắng đến mạng sống của mình hơn.

Ba hôm sau. Lạc Tinh chính thức tiếp quản cứ điểm Hoàng Liên Sơn Lĩnh. Nhánh quân đội hiện tại thì rút về nghỉ ngơi, đợi nhận lệnh mới. Đương nhiên chỉ là các tướng lĩnh rời đi, cùng với vài chi quân đội đến kì rời quân ngũ. Còn lại hơn phân nửa binh sĩ trực thuộc thì ở lại. Với tu sĩ Hồn Sư trở lên, thì một kỳ chiến đấu là sáu mươi năm. Nhưng với Hồn Binh thì tham gia quân ngũ chừng mười năm là được phép đăng ký giải ngũ. Cứ điểm này này vị trí hiểm trở. Nên quân đội cũng ít. Hiện tại còn lại chỉ chừng hai vạn quân.

Nơi này bốn bề là núi. ở giữa có một thung lũng trải dài. Tiếp đến chia ra làm ba đường đi men theo khe núi. Nếu Yêu Ma Lục địa tấn cống đến, sẽ là đi một trong ba đường đó. Nhờ vậy, chỉ cần thủ vững ba đường này, xem như ngàn dặm xung quanh đều bình yên.

Nơi này có điểm khó khăn là lương thực không tự túc được, do quá xa thành, trấn. Mỗi năm mới có một đợt vận chuyển lương thực đến. Tuy nhiên, quân nhân có thể đánh bắt cá ở con suối bên cạnh thác cao vút đổ xuống từ Hoàng Liên Sơn, con suối khá lớn, số lượng cá cũng cực kì nhiều, cũng là nguồn thức ăn phong phú.

"Sư phụ. Nơi này năm xưa có một quặng mỏ hồn Thạch. Nhưng sản lượng khai thác gần cạn kiệt chỉ còn tối đa hồn thạch tam tinh."- Hoàng Mỹ Lan sau khi kiểm tra sổ sách rồi vui vẻ nói.

"Thế ngươi muốn khai thác à."

"Đương nhiên, muỗi ít cũng là thịt ah. Nhất là chúng ta có thể dùng nó để tạo nên một số thứ hay ho. Đem bán lấy tiền cho quân đội. Ta thấy phần lớn các Hồn Sư không phải ai cũng có Huyền Binh ah. Nếu khai linh hông thạch rồi cho vũ khí họ hấp thụ cũng tốt."

Lạc Tinh cho đệ tử mình toàn quyền phụ trách.

Quân đội trực thuộc đến từ Cửu Long Thành mỗi ngày luyện tập hai canh giờ. Thời gian còn lại thì bọn họ lại tản ra huấn luyện trận pháp cho các Hồn Binh nơi này. Đương nhiên không phải huấn luyện 《Thất tinh tam tài trận》. Mà chỉ là 《Tam Tài Trận》 mà thôi, trận pháp năm xưa ở Hùng Thiên Giới được Lạc Tinh cải hoán. Các hồn binh này năng lực đã định hình, cảnh giới không cao, rất khó học trận pháp phức tạp trong thời gian ngắn.

Lạc Tinh tiếp đó lấy trong kho quân nhu ra một số da thú loại tốt. Cho hơn mười Phong Linh sư theo mình luyện tập khắc Phù Văn. Tuy Phù Văn công kích không mạnh hơn một kích của hồn sư. Nhưng vẫn sánh bằng một kích của hồn binh.

Nữa tháng tiếp theo. Lượt công kích đầu tiên của Yêu Nhân xảy ra. Theo tình báo thì yêu Nhân khoảng một vạn quân chia nhau đánh hai hướng trái và phải.

"Hoàng Mỹ Lan. Ngươi dẫn mười chiến đội đi tiếp ứng mạn phải."

"Mạc Tiếu Tiếu, ngươi dẫn mười chiến đội tiếp ứng mạn trái."

"Sư phụ. Còn con." - Hàn Linh Lung nôn nóng xuất trận. Con hàng này vốn không sợ trời không sợ đất nói.

"Ngươi đi đánh đường giữa ah."

"Nhưng bọn họ báo chỉ có hai hướng tấn công?"

"Có câu binh bắt yếm trá hiểu không?"- Thấy nàng ta tỏ vẻ không hiểu. Lạc Tinh cũng lười giải thích. Cầm lệnh bài lên nói.

"Hàn Linh Lung. Ngươi dẫn mười chiến đội tiếp ứng trạm canh gác giữa."

"Rõ a."

Hàn Linh Lung hiểu rõ quân lệnh không cãi được, trong lòng không vui nhưng cũng lập tức lên đường. Hiện tại ba trạm gác mỗi trạm đều có hai Hồn Tướng cùng hai mươi chiến đội. Thêm mười chiến đội hỗ trợ nữa, Lạc Tinh nghĩ là đủ. Dù sao khe núi hẹp. Nên thêm nhiều cũng khó xoay sở. Theo sổ sách ghi lại. Các đợt tấn công gần đây thường gói gọn trong năm ngàn đến một vạn yêu nhân.

Tuy chiến trường ác liệt, nhưng thực tế như đang huấn luyện quân đội ở hai phương chiến tuyến. Thông thường Yêu nhân sẽ tràn lên tấn công một canh giờ, rồi sẽ lập tức rút đi.

Lạc Tinh cũng tò mò. Nên lập tức triển khai hai hồn linh sau lưng. Cả người nương theo Phi Lan Dực bay lên cao quan sát.

Yêu Nhân đến tham chiến tuy lực lượng đỉnh tiêm không mạnh. Nhưng mà bọn chúng mạnh mẽ hơn hồn binh nhân loại nhiều. Nên thường bọn chúng tiêu hao hai phần. Nhân loại sẽ tiêu hao tới ba phần. Mỗi trận chiến ở cứ điểm Hoàng Liên Sơn Lĩnh chết hơn ngàn người là bình thường.

Từ trên cao không có vật cản. Tầm mắt quan sát Lạc Tinh trải rộng hơn trăm dặm. Khắp chiến trường đều nằm trong tay hắn.

Lần này, Tam Tài Trận phát huy hiệu quả khá tốt. Đám Yêu Nhân hầu như không xuyên phá được chiến tuyến. Tuy vẫn còn chưa đồng điệu. Nhưng mỗi tiểu trận đều có thể công thủ toàn vẹn. Chì cần không lọt vào hơn năm yêu nhân vây công. Thì hoàn toàn giữ vững. Liên tục phá tan từng đợt công kích kẻ địch.

《Thất Tinh Tam Tài Trận》càng là chốt chặn đáng tin cậy. Một chiến đội chỉ có hai mươi mốt người, lại có thể kháng cự hơn trăm yêu nhân cùng xông đến. Các chiến đội tập luyện cùng nhau đã lâu. Phối hợp khá nhuần nhuyễn. Công kích linh hoạt liên miên không dứt. Một chiến đội có thể nhanh chóng công kích áp đảo cả trăm yêu nhân.

Một canh giờ sau. Yêu nhân thu quân. Để lại mặt đất vô số xác chết cả hai phía.

Lạc Tinh cũng quay về căn cứ.

Công tác thống kê nhanh chóng có. Phía Yêu nhân chết hơn hai ngàn. Bên nhân loại chết gần bốn trăm hồn binh. Hồn Sư thì chết sáu người.

Không khí trong doanh trại diễn ra trái ngược nhau. Mấy cựu binh của Hoàng Liên Sơn thì tỏ vẻ vui mừng. Vì đây là lần chiến đấu ít người chết nhất trong năm nay. Mà số lượng kẻ địch tử thương lại là gấp ba lần. Bọn họ rõ ràng thấy tác dụng của Tam Tài Trận, nên vô cùng hưng phấn.

Riêng tầng lớp chỉ huy của Cửu Long Thành vừa tiếp nhận cứ điểm, thì lần đầu thấy bộ mặt thật sự của chiến tranh, lại có vẻ xót xa. Một trận chết bốn trăm người. Nơi này có hai vạn quân, không phải là đánh tầm năm mươi trận, thì toàn quân bị diệt ư?