Đây cũng là câu hỏi của các tướng lĩnh vừa đến. Bọn họ toàn là nữ tính. Nên tâm tính không kiên định, rất dễ đổ vỡ.
Hàn Linh Lung hơi sợ sệt, nhưng vẫn đặt niềm tin vào sư phụ mình:
"Chuyện này còn phải hỏi. Có sư phụ đây, không thắng cũng khó."
Sự thật là vậy. Giả sử lần này không có Lạc Tinh huấn luyện mọi người. Quả thật mấy ngàn nữ quân chưa từng chiến trận này đã thành đống cát vụn rồi. Chỉ một trận đầu tiên, tổn thất có thể ba bốn ngàn người cũng nên. Bọn họ dù là thiên tài nhưng chưa qua máu lửa, khó mà thích ứng sự khắc nghiệt của chiến tranh.
"Cái này thì phải xem toàn bộ mọi người có thể cố gắng tới lúc nào. Tất cả trận pháp ta dạy, phải diễn luyện nhuần nhuyễn. Lúc đó kết quả sẽ khả quan thôi"- Lạc Tinh vừa động viên vừa ra chỉ lệnh:
"Còn nữa, Tập trung các bộ da của thú cưỡi đám yêu nhân lại. Đồng thời gom các hồn hạch lại cho ta."
Các Yêu Nhân cảnh giới tam giai đều có thú cưỡi hạng nặng. Đó là các giống loài như thiết giáp long, gần giống tê giác. Lạc tinh nghĩ có thể tạo ra được áo giáp.
Còn Hồn Hạch là thứ giống yêu đan của yêu thú. Nhưng chất lượng khá tốt. Tuy nhân loại không dùng trực tiếp được nhưng có thể điều phối đan dược, hoặc cho yêu thú phục dụng. Đương nhiên Tiểu Lục là tứ giai yêu thú. dùng không có ý nghĩa. Tiểu Tam thì đã chết từ lâu do Hàn Linh Lung bị kẻ khác ám toán. Cũng trải qua lần đó, nên nàng mới có thể có cơ duyên trong trăm năm vượt qua ba tiểu cảnh giới. Thông thường trăm tuổi đạt hồn tướng chỉ có đám Hoàng Mỹ Lan và Mạc Tiếu Tiếu do cả hai là tiểu chủ nhân của cả thế lực lớn mà thôi. Chứ người thường chẳng ai nhanh được như họ.
Hai loại nguyên liệu này trong kho cũng không thiếu cứ điểm này có mấy trăm năm chiến đấu. Tồn kho khá nhiều.
Đầu tiên là cắt ra để chế tạo áo giáp. Việc tạo áo giáp có các nhân viên thuộc Thiên Binh Lâu lo liệu. Tiếp đó, nơi này có năm mươi Phong linh sư, tất cả là tâm phúc của Lạc Tinh. Hắn bắt đầu hướng dẫn họ khắc 《linh văn》 lên các áo giáp đó.
Không phải ta viết nhầm, mà là linh văn. Lý do là linh vân là thể hiện của thiên địa lên vạn vật. Còn linh văn là thể hiện ý chí, hiểu biết, lạc ấn của thần linh với vạn vật.
Về vấn đề này, Lạc Tinh tự tin bản thân mình đã hình thành nên một hệ thống linh văn cho riêng mình. Hắn là người khai sáng một loại văn tự mới. Có khả năng vận dụng những linh vân của thiên địa. Biến những linh vân phức tạp trở thành đơn giản hơn diệu dụng hơn. Trước Lạc Tinh vẫn có những đại sư từng khắc linh vân lên vũ khí. Nhưng họ không dám dùng tên 《linh văn》. Lạc Tinh thì dám, hắn có tự tin linh văn của mình tạo ra sẽ dần dần vượt xa linh vân của thiên địa này, cũng không sợ sệt bị thiên địa trách phạt. Linh văn của hắn chính là văn tự của thần linh. Đây là sự tự tin của kẻ từng sáng tạo ra thế giới,sản sinh ra ức vạn sinh mệnh. Một điều mà tất cả Linh Sư của hồn thạch giới không có.
Lạc Tinh hướng dẫn các học trò mình hai trường phái khắc ấn linh văn. Một Là chữ 《TỐC》 cho những người thuộc chủ thể 《Thiên》 trong tam tài trận.
Tiếp đó là chữ cho người chuyên phụ trách 《Địa》.
Tất cả đều là loại linh văn đơn giản, được Lạc Tinh dùng cho tu sĩ cảnh giới hồn binh, nên một Phong linh sư có thể đủ sức tạo ra mười linh văn đó. Tứ hai người một ngày tạo ra mười bộ chiến giáp cho hồn binh.
Riêng những binh sĩ cảnh giới hồn sư thì tạm thời không cần dùng đến loại áo giáp đó. Dù sao phòng thủ bọn họ khá cao. Mà áo giáp tạo ra có chất lượng không cao hơn bao nhiêu. Do những phong linh sư này vẽ ra linh văn độ hoàn hảo chỉ tầm trên 50%. Người vẽ đạt 70% trở lên thì chỉ có Mạc Tiếu Tiếu và Hoàng Mỹ Lan. Nhưng bọn họ là thống lãnh, trăm công ngàn việc. Nên Lạc Tinh cũng không yêu cầu.
Trong hai tháng. Có ba đợt công kích đánh vào Hoàng Liên Sơn Mạch. Một điều khá vui là đợt cuối cùng chỉ chết gần hai trăm binh sĩ. Chứng tỏa quân đoàn ở Hoàng Liên Sơn này ngày càng mạnh mẽ hơn.
Lạc Tinh cũng không hề ra tay trong các trận chiến này. Hắn chỉ bay lên quan sát trận hình, xem xét các tướng lĩnh xem ai còn nhược điểm gì để tiến hành hướng dẫn chỉnh đốn.
Thêm một tháng tiếp theo. Không có đợt nào công kích. Hình như bên yêu nhân hiểu, nếu mỗi lần công kích chỉ đem một vạn quân là không đủ công phá phòng tuyến nhân loại. Chỉ là chết vô ích mà thôi.
Không phải ra trận ai cũng hân hoan.
Lạc Tinh lại không lấy điều đó làm vui vẻ. Hắn hiểu đây là bình an trước giông bão, nên bắt đầu thu thập các Yêu Hạch. Tiến hành nghiên cứu sau đó bắt đầu khắc linh văn lên đó. Chuyện đó không quá khó khăn. Mới đầu một nén nhang một viên. Cuối cùng một nén nhang ba viên.
Đã biết rõ ràng cách làm, hắn bắt đầu bỉ thời gian huấn luyện tâm phúc. Mọi việc thuận lợi, Lạc Tinh lại bàn giao trách nhiệm cho các phong linh sư. Bọn họ dưới sự hướng dẫn tận tình của Lạc Tinh cũng bắt đầu quen thuộc. Thêm hai tháng có người đầu tiên thành công khắc lên yêu hạch.
Nửa năm sau, Số yêu hạch được khắc linh văn đã là vượt ngàn viên.
Trong thời gian nữa năm đó. Lạc Tinh cũng mang một số mảnh xương yêu Nhân cảnh giới tứ giai trong quân khố ra. Đây là nguyên liệu chế tạo vũ khí tốt nên vẫn lưu giữ khá nhiều. Chọn dùng các loại da thú chất lượng tốt. Tiếp theo là ngâm vào dung dịch gồm các Yêu Hạch Tứ Tinh được mài nhuyễn ra, cộng với máu huyết của yêu nhân.
Thêm một tháng vất vả, Lạc Tinh thành công tạo ra 36 trận kỳ. Thứ này có tác dụng giống như trận kỳ Nguyệt Quang Vô Lượng của tiên giới. Có tác dụng phòng thủ khá tốt.
Tiếc là không đủ nguyên liệu, hắn chỉ đủ tạo được một bộ hoàn chỉnh. Lạc Tinh cho gọi đệ tử mình, đưa nàng trận kì và một bản đổ vô vô số đánh dấu.
"Linh Lung, mai ngươi cho người bỏ trận kỳ này ở con đường trung tâm. Nhớ theo ký hiệu định sẵn."
"Dạ rõ thưa sư phụ."
"Sư phụ, đây là đồ tốt nha. Sau người thiên vị, phần ta đâu."- Hoàng Mỹ Lan nhìn không biết thứ gì. Nhưng đây là thứ mà Lạc Tinh tự thân chế tạo nữa năm trời, tuyệt không phải vật tầm thường.
"Ta thiếu nguyên liệu nha. Ngươi tìm ba viên Yêu Hạch tứ tinh đi, ta sẽ làm cho một bộ."
"Ặc!! Ta biết tìm đâu chứ." - Hoàng Mỹ Lan cười khổ.
Tuy nhiên, hôm sau ba viên yêu hạch tứ tinh được nàng đưa đến thật.
"Hừ... thì ra ngươi có tàng tư."- Lạc Tinh nhận lấy.
"Ha ha... người ta vất vả lắm mới có. Sư phụ người tuyệt đối không được làm người ta thất vọng." - Hoàng Mỹ Lan bước đến, hôn lên má Lạc Tinh một cái rồi mới rời khỏi.
"Nha đầu này học thói xấu của sư tỷ nó rồi." - Lạc Tinh cũng đành cười khổ khi bị hôn trộm. Thực tế có trách thì trách hắn thôi. Với thực lực của hắn, làm gì có chuyện kẻ có cảnh giới thấp hơn mình áp sát rồi hôn trộm chứ. Nếu mà phu nhân hắn, Lạc Dương, có mặt ở đây sẽ chỉ nói một câu: