Làn da Vị Ương trắng mịn không tì vết, ánh sáng nhạt phát ra càng tỏ ra linh lung đẹp mắt. Nhưng trên cơ thể của Vị Ương chằng chịt vô số hồng tuyến, giống như tơ máu lại giống như hồng ngọc bắn ra quang mang.
Hồng quang này...là dục vọng?
Lý Quân Thiên liền biết hai người kia hết hợp lại xảy ra ngoài ý muốn, chắc chắn đều liên quan đến dục vọng.
Dục vọng hỗn tạp đến từ trăm người nghìn người ảnh hưởng đến Vị Ương ngưng tụ linh hồn, chẳng trách xảy ra vấn đề. Lý Quân Thiên vung tay lên, một vệt kiếm quang chém xuống, đánh thẳng vào trên người Vị Ương.
Vô số tia hồng quang đều bị một kiếm này chém đứt, một kiếm này lại không tổn thương Vị Ương mảy may. Kiếm vô tướng, kiếm tùy tâm ý, kiếm có thể chém tan nhật nguyệt tinh thần nhưng cũng có thể một ngọn cỏ cũng không chém được, chỉ cần tâm ý của Lý Quân Thiên không muốn tổn thương Vị Ương thì Vị Ương chắc chắn sẽ không b·ị t·hương.
Kiếm của Lý Quân Thiên hiện tại đã là một loại tồn tại vượt qua khái niệm, có thể tùy ý thay đổi, có thể tùy tâm sở dục, muốn thế nào chính là như thế ấy. Lý Quân Thiên chém đứt dục vọng quanh quẩn trên linh hồn cùng thân thể của Vị Ương, một lần thanh tẩy đem Vị Ương tẩy rửa sạch sẽ, óng ánh như ngọc.
Theo dục vọng hồng tuyến bị cắt đứt, thân thể của Vị Ương phát ra ánh sáng nhu hòa càng thêm sáng rõ. Nàng giống như như hóa thân thành một cái lỗ đen, điên cuồng hút lấy lực lượng bản nguyên vào trong cơ thể.
Lực lượng bản nguyên có thể tố hồn cố nguyên, hóa thành vật liệu xây dựng linh hồn, hóa thành nguyên liệu bồi đắp thân thể. Dưới cái nhìn của Lý Quân Thiên thì cơ thể của Vị Ương chậm rãi hoàn thiện, giống như một ngôi nhà đang đắp lên từng cùng gạch, từng bước từng bước hoàn thiện.
Sự “tồn tại” của Vị Ương càng lúc càng rõ ràng, giống như một hòn đá chậm rãi xuất hiện ở trong bể nước, có thể tác động thật mạnh đến thiên địa xung quanh, hóa thành thực thể.
Lý Quân Thiên để lại dấu ấn đại đạo, sau đó bản thân biến mất khỏi nguyên chỗ. Hắn thấy tình trạng của Vị Ương đã rất tốt, không cần thiết phải ở lại nơi này, đồng thời Lý Quân Thiên cũng không có lý do gì ở lại.
Lý Quân Thiên chỉ tò mò về lực lượng mộng ảo cho nên mới tiếp xúc với Vị Ương, lại cảm thấy Vị Ương có thể đem chân linh vớt ra ngoài là một chuyện rất lý thú cho nên mới đến xem, đồng thời làm ra giúp đỡ.
Hiện tại giúp đỡ đã có tác dụng, Lý Quân Thiên thấy mình lý giải đã không sai, muốn hiểu đến cái gì đều hiểu được, không có gì phải suy nghĩ nữa.
Lý Quân Thiên xuyên qua đại đạo chạy trở về Ma Hê Thủ La Kiếm, khoảng cách cực kỳ to lớn, xuyên qua mấy đại châu lục, không phải tiểu châu lục như Bắc Cực Châu mà là đại châu như La Châu, Thượng Châu. Khoảng cách không đến hai mươi vạn dặm cũng có mười mấy vạn dặm, nhưng Lý Quân Thiên cũng chỉ dùng một cái chớp mắt liền về đến.
Dù sao hắn hiện tại vô hình vô tướng, không nơi nào không có, không chỗ nào không gặp, một ý niệm có thể đi đến bất cứ nơi nào mà đại đạo bao phủ ở bên trong. Đại đạo vô tướng đã ngang hàng với Thiên Đạo của Thế Giới Cửu Châu, cho nên ở trong phạm vi của thế giới chỉ cần một ý niệm là Lý Quân Thiên có thể đi đến.
Mặc dù Thiên Đạo của Thế Giới Cửu Châu đã sinh ra linh trí, tuy chưa vượt ra khỏi vô hình vô tướng nhưng giống như đã bước ra nửa bước, chỉ thiếu một chút là có thể tiến vào giai đoạn tiếp theo. Cho nên Lý Quân Thiên mới có thể phán đoán bước tiếp theo về đại đạo.
Lý Quân Thiên gặp mặt Thiên Đạo một lần, nó cũng không thể hiện ra toàn bộ sức mạnh để Lý Quân Thiên đi lý giải, cho nên chỉ có thể ước đoán rằng Thiên Đạo bước ra nửa bước chứ chưa hề đột phá hoàn toàn.
Nhưng dù cho chỉ bước ra nửa bước hay ẩn ẩn có xu thế đột phá như thế đã đủ Thiên Đạo khống chế thời gian, kéo Lý Quân Thiên vào nơi mà thời gian bị hắn tri phối. Lý Quân Thiên có cảm giác mình có thể đánh phá tri phối thời gian của Thiên Đạo, nhưng thủ đoạn kia đúng là huyền diệu cùng với phải để Lý Quân Thiên tốn sức phá bỏ chứ không tránh thoát hay chống đối được.
Lý Quân Thiên cũng muốn khống chế thời gian, ít nhất có thể miễn dịch năng lực của Thiên Đạo, thậm chí từ đó tiến thêm một bước, hoàn toàn tri phối thời gian.
Thời gian thật sự tồn tại sao?
Nhìn không thấy, bắt không được, cảm nhận cũng không rõ ràng, lúc chuẩn xác lúc không đồng đều, nói nó không tồn tại, là hư ảo, là sản phẩm của tưởng tượng cũng không phải không có khả năng.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng cảm nhận được thời gian có được lực lượng, lực lượng thật sự tồn tại, thật sự ảnh hưởng đến vạn vật thế gian. Cho nên không thể phủ định tồn tại của thời gian.
Lý Quân Thiên lại một lần nữa tham ngộ thời gian, hoặc nói một cách chính xác là loại lực lượng huyền ảo bị thế nhân gọi là “thời gian”.
Thiên hạ tuế nguyệt chuyển, càn khôn động cùng tĩnh, một khắc là thời gian động, một khắc là không gian động, từ một vị trí cố định trượt đến vị trí tiếp theo, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng được, khoảng cách cũng nhỏ đến không thể tưởng tượng nổi, quá trình chuyển tiếp này chính là thời gian.
Hoặc là đơn vị nhỏ nhất cấu thành thời gian, đơn vị nhỏ nhất phân chia thời gian, cũng có thể gọi là “nguyên”.
Tương truyền “chín mươi sát na là một niệm, nhất niệm lại có thể diễn sinh ba nghìn thế giới, trong sát na lại có thể diễn ra chín trăm lần sinh diệt”. Sinh cùng diệt gần như đồng hành, cũng gần như tức thời, từ sinh trượt đến diệt chính là “nguyên” là khoảng cách cực kỳ ngắn, tốc độ diễn ra cực kỳ nhanh, gần như đã siêu thoát khỏi toàn bộ nhận biết cùng khái niệm.
Cho nên “nguyên” chính là đơn vị nhỏ nhất cấu thành thời gian, từ một sự kiện xuất hiện cho đến kết thúc, chính là sinh cùng diệt, từ sinh chuyển đến diệt nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, nhỏ bé đến không thể tưởng tượng nổi. Nhưng vô số sinh diệt diễn ra, một một sinh diệt tạo thành tác động cực kỳ nhỏ bé gần như không cần tính đến, lại theo vô số lần trùng điệp vào với nhau tạo thành toàn bộ thế giới biến động.
Một nguyên là một lần sinh diệt, chín trăm nguyên là một sát na, chín mươi sát na là một niệm, ba tỉ hai trăm triệu niệm là một đàn chỉ, sáu mươi đàn chỉ mới là một giây.
Trong một giây ẩn chứa vô số nguyên, con số to lớn đến khó có thể tưởng tượng được, đây mới là đơn vị nhỏ nhất của thời gian. Toàn bộ thế giới giống như từ tầng không gian thứ nhất trượt đến tầng không gian thứ hai, tốc độ trượt này nhanh đến không thể tưởng tượng được.
Nhưng...nếu như có người có thể nhanh hơn tốc độ “trượt” này thì sao?
Chắc chắn người này sẽ nhảy ra khỏi trói buộc của thời gian. Như vậy người này có thể tùy ý du hành thời gian sao? Đi đến tương lai cùng trở lại quá khứ?
Tất nhiên không phải, nhảy ra bên ngoài thời gian sẽ đi đến nơi nào? Một con cá nhảy ra khỏi dòng sông có thể khống chế nước chảy xuôi hay ngược sao? Hơn nữa nhảy ra ngoài dòng sông thời gian còn không phải muốn rơi trở về là được, nhảy ra trong chớp mắt liền không biết được bản thân đã bị văng đi nơi nào.
Dù sao nhảy ra ngoài thế giới trong chớp mắt liền sẽ có vô số nguyên lướt qua, vô số sinh diệt tiếp diễn, nào biết đường trở lại là nơi nào. Ngươi nhảy ra thế giới, sẽ đi đến nơi hư vô không ai biết, ngươi muốn quay lại liệu có phải thế giới ban đầu hay không còn không biết được.
Nhất niệm có thể ẩn chứa ba nghìn thế giới, nhất niệm lại có chín mươi sát na, cũng tương ứng với nhất niệm liền có thể lướt qua tám mươi mốt nghìn sinh diệt. Sinh diệt là một nguyên, một nguyên có thể nói là đối ứng với một loại khả năng, một loại "tương lai”.
Một thế giới có thể đối ứng với hai mươi bảy nguyên, hai mươi bảy loại khả năng tương lai, hơn nữa tương lai trùng trùng điệp điệp, hai mươi bảy loại khả năng có thể tương tự một chút, nhưng nếu như cách xa vậy thì có thể chính là chênh lệch như trời vực.
Chỉ cần trong một ý niệm liền có khác biệt lớn như vậy, làm sao nhảy ra còn có thể nhảy trở lại. Loại tình cảnh này, chẳng phải mê thất ở trong thời gian trường lưu hay sao?