Huyết Kiếp bị Hoàng Kim Tuyến quấn thành một cái kén, tinh thần của Huyết Kiếp đang tranh đấu cùng Thiên Đạo, đánh đấu túi bụi cũng không dư lực tránh thoát hay phá mở trói buộc của Hoàng Kim Tuyến.
Hoàng Kim Tuyến tất nhiên cũng là đế binh, hơn nữa còn là một kiện đế binh của yêu tộc. Lý Quân Thiên không khỏi hoài nghi lúc trước Trần Vệ rời đi là chạy đi quét sạch bảo tàng của yêu tộc, thậm chí Yêu Thần Cung cũng bị dọn đi mất rồi chứ?
Lý Quân Thiên xuất hiện cũng không có ý định làm gì đối với Trần Vệ cùng Thiên Dung Nữ Đế. Hắn để mắt đến Thiên Đạo, thuận tiện đập c·hết càng tốt. Thiên Đạo sinh ra ý thức thật sự không an ổn, nhất là Lý Quân Thiên biết nó tính kế gì đó lên trên người mình, tìm cách đập c·hết đỡ rắc rối là cách làm tốt nhất.
Nếu như Trần Vệ cùng Thiên Dung Nữ Đế muốn làm động tác gì, muốn gây bất lợi cho Lý Quân Thiên vậy thì tiện tay đ·ánh c·hết luôn cũng được. Phải biết Thiên Dung Nữ Đế cùng Trần Vệ chỉ tương đương với mới chứng đạo thành công, chỉ là sơ thành Đại Đế, tiện tay là có thể diệt.
Thiên Dung Nữ Đế đánh có đi có về với Huyết Kiếp là do Thiên Đạo ra tay, Thiên Đạo điều động lực lượng đại đạo chứ không phải bản thân Thiên Dung Nữ Đế mạnh.
Thiên Đạo mới có sức mạnh ở cảnh giới vô tướng chứ Trần Vệ cùng Thiên Dung Nữ Đế mới chỉ có thể tính là hóa đạo vô hình, lại còn là loại tương đối yếu. Thật sự tiện tay có thể diệt, không phải một biện pháp so sánh hay nói quá.
Lý Quân Thiên nhìn về phía cái kén vàng kim kia, không thể nhìn xuyên thấu cái kén để thấy được tình trạng ở bên trong nhưng có thể đoán được một hai.
Không có gì hơn là sóng biển cuồn cuộn, hai bên ý thức cùng quy tắc diễn hóa, tranh đấu cuồn cuộn. Lý Quân Thiên biết Thiên Đạo lợi hại nhưng ước chừng đánh không lại Huyết Kiếp.
Dù sao Thiên Đạo là phương bị tính kế, lại bị tiêu hao lớn như vậy đồng thời chỉ là thể ý thức thôi, không phải thiên đạo hoàn chỉnh, lại thêm ý thức ở trong bản thể của Huyết Kiếp. Có thể nói tụ tập đầy đủ điều kiện bất lợi, rất khó để Thiên Đạo có thể lật bàn.
Lý Quân Thiên không quan tâm Thiên Đạo có thể lật bàn hay không, hắn chỉ muốn đối phó Thiên Đạo thôi. Mà từ khi nổi lên tâm tứ muốn đối phó Thiên Đạo, ngoại trừ lĩnh ngộ lực lượng thời gian thì Lý Quân Thiên cũng nghĩ thêm biện pháp phát huy ra toàn bộ thực lực của mình.
Vô hình vô tướng lại thêm thời gian, không nhiễm nhân quả, không vướng vạn pháp, không màng chúng sinh, muốn đem lực lượng đại đạo đánh ra ngoài cũng không phải chuyện đơn giản. Bởi vì hắn hóa đạo, có thể hóa thân đại đạo, đánh ra uy lực lớn nhất chẳng phải thân tử đạo tiêu hay sao. Cho dù không nghiêm trọng đến như vậy cũng là tiêu hao to lớn, tinh thần chịu ảnh hưởng mà uể oải.
Nghĩ nghĩ một hồi, vừa rồi lại thấy Thiên Đạo sử dụng Táng Đế Liên, Lý Quân Thiên liền nghĩ từ trên cơ sở của Táng Đế Liên phát triển thêm một môn thần thông công phạt khác.
Càng hoàn thiện hơn, càng mạnh mẽ hơn.
Thực tế Táng Đế Liên đã đủ mạnh mẽ, một đòn đánh ra một mảnh thế giới, chỉ là mảnh thế giới này hướng về phía tịch diệt, đem tất cả đều hủy thành hư vô. Một thế giới c·hết đi, bùng phát ra lực lượng cuối cùng uy lực mạnh mẽ đến tận cùng, cũng thiêu đốt sạch sẽ, toàn bộ hủy diệt không còn bất cứ thứ gì, trở thành hư vô chân chính, mai táng tất cả không gì thoát được.
Thần thông thật mạnh, nhưng dùng để đối phó với Thiên Đạo không thích hợp lắm. Như đã nói, Thiên Đạo hiện ra chỉ là “ý thức” không phải chân linh cũng không phải linh hồn. Khó mà bắt được, khó mà phong tỏa.
Một đòn Táng Đế Liên đập xuống, thân thể cùng linh hồn có thể g·iết c·hết đến một mảnh cặn cũng không tồn tại. Nhưng “ý thức” của Thiên Đạo khó mà hủy diệt được, muốn thoát đi cũng không hề khó khăn.
Cho nên đơn thuần hủy diệt thôi là không được.
Hiện tại hắn có một ý nghĩ, ý nghĩ về một chiêu thần thông có thể trưởng thành vô hạn theo đại đạo. Mặc dù thần thông khác đồng dạng mạnh mẽ theo đạo đại, sẽ không bị đào thải, nhưng thức thần thông mới này có thể để đại đạo phát ra đến cực hạn.
Đánh ra cũng không tổn thương đến đại đạo, cũng không khiến cho tinh thần uể oải suy yếu.
Hoàn thành chứng đạo, lĩnh vực có thể thuế biến trở thành một phương tiểu thế giới, đại đạo không ngừng hoàn thiện có thể để cho tiểu thế giới này trở thành một phương thiên địa, một thế giới chân chính như thường.
Lý Quân Thiên không đi xây dựng tiểu thế giới của mình, hắn cảm thấy không cần thông qua diễn hóa thiên địa bên trong tiểu thế giới để cảm ngộ quy tắc cùng đại đạo.
Nhưng nếu như dùng một phương thế giới uẩn dưỡng một thức thần thông thì sao? Một thức thần thông là một phương thế giới, thế giới sinh, đại đạo sinh. Thế giới phát triển, đại đạo vô biên.
Người bất tử, đại đạo bất diệt, thế giới trưởng thành không ngừng, thần thông mạnh mẽ không có giới hạn.
Nghĩ nghĩ, Lý Quân Thiên vươn tay ra, không gian bốn phía chính là hư vô, không tồn tại bất cứ thứ gì. Nhưng theo cánh tay của Lý Quân Thiên đưa ra, hư vô giống như chậm rãi biến dạng, bị vặn vẹo chen ra một “đồ vật”.
Kiếm Quy Khư đứng ở trong hư không, kiếm vốn vô hình giống như đại đạo, chỉ có người nhập đạo mới có khả năng nhìn đến một cách mơ hồ, hợp đạo mới có tư cách nhìn thấy hình dáng, chạm đến chứng đạo mới có tư cách nhìn rõ ràng. Mà chỉ có hợp đạo mới có cơ hội ngăn cản một hai.
Nếu không phải đám đối thủ của Lý Quân Thiên nắm giữ đế binh, vậy thì sớm bị một kiếm chém thành tro bụi.
Nắm lấy kiếm Quy Khư, Lý Quân Thiên nhẹ nhàng vạch một cái về phía trước, mũi kiếm chỉ thẳng vào kén vàng ở giữa hư vô.
Đại đạo trường hà hiện ra, quy tắc đan dệt từ nơi sâu xa tràn đến hóa thành một dòng sông không có đầu nguồn, dòng sông rộng không thấy bờ bến, lại không thể nhìn thấy đầu cùng cuối, giống như vô biên vô tận.
Nơi sâu xa cũng không từ nơi dài đến không thể nhìn thấy được mà xỏ xuyên qua tầng tầng không gian, từ nơi rất sâu xuyên qua đến, vắt đến vùng thế giới này, cuối cùng mới chảy đến thế giới hư vô ở đây.
Đại đạo chảy đến, bắt đầu từ một điểm ở giữa hư vô, một phương không gian nhanh chóng nở rộ, thế giới mở rộng nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, không phải một cái chớp mắt, không phải một cái ý niệm, không phải một cái sát na mà chỉ trong một nguyên.
Một nguyên, thế giới sinh mà bất diệt, không gian sinh ra, thời gian bắt đầu, toàn bộ vật chất hoang sơ hỗn độn, giống như một đám hạt li ti đang dao động hỗn loạn. So với hư không hỗn loạn còn loạn hơn một chút, chỉ là tồn tại vật chất cho nên không giống với hư vô.
Nhưng thế giới này còn không ngừng mở rộng, giống như vô biên vô hạn, một phương thế giới trong vòng một nguyên cũng không biết mở rộng ra bao nhiêu vạn dặm, hơn nữa còn không có dấu hiệu ngừng lại, cứ như vậy mở rộng ra mãi.
Cũng chỉ trong một nguyên này, không phải từ sinh đến diệt mà là từ diệt đến sinh. Táng Đế Liên đi hướng tịch diệt mà Lý Quân Thiên từ trên cơ sở này để lực lượng từ trong hư vô mở rộng, từ hủy diệt sinh ra một thế giới mới.