Lý Quân Thiên cũng không biết nếu như không phải hắn đứng ở trong hư vô thì một phương thế giới này khó mà mở rộng đến như hiện tại, phương thế giới này sẽ bị lực lượng quy tắc tản mạn xâm nhập gò bó, cuối cùng hạn chế ở mức nhất định.
Nhưng hắn đang đứng trong hư vô cùng Đại Xích Thiên, không tồn tại bất cứ thứ gì bao gồm cả quy tắc hay đại đạo, cho nên thế giới có thể mở rộng đến vô hạn, miễn là đại đạo của Lý Quân Thiên có thể chống đỡ được.
Đại đạo của Lý Quân Thiên mạnh đến không nói đạo lý, ở trong tình thế thỏa thích thổi căng thế giới thì đúng là khó mà nói được, khó mà có giới hạn. Chỉ là phương thế giới này không có quy tắc chèo chống, giống như một cái xác bóng bay bị thổi lên, rất dễ dàng tan vỡ.
Lý Quân Thiên phải làm chính là dùng quy tắc bên trong đại đạo gia cố thế giới, để thế giới trở nên vững chắc. Nhưng nếu như thế giới vững chắc, vậy thì làm sao lại mở rộng đến vô cùng vô tận được nữa.
Quy tắc tồn tại sẽ khiến cho thế giới bị cố hóa, cho dù tiếp tục mở rộng thì tốc độ mở rộng ra cũng chậm hơn rất nhiều, chậm đến có thể không tính đến.
Lý Quân Thiên xoay chuyển ý nghĩ, liền không thèm sử dụng quy tắc gia cố thế giới mà đem toàn bộ đại đạo đánh vào bên trong, sử dụng đại đạo làm khung xương gia cố thế giới.
Đại đạo từ vô số quy tắc cùng cảm ngộ của mình sắp xếp mà hình thành, nhưng ở trong phương thế giới này thì đại đạo là tồn tại trước cả thiên địa, là đại đạo diễn hóa thiên địa chứ không phải thiên địa diễn hóa đại đạo.
Cho nên đại đạo đã ở đây chính là Thiên Đạo, thiên đạo lại diễn hóa quy tắc, quy tắc lại chế định thiên địa. Đại đạo có thể để thế giới mở rộng vô hạn, quy tắc tùy cơ diễn sinh mà không cần Lý Quân Thiên đi khống chế, tất nhiên nếu Lý Quân Thiên muốn khống chế cũng không phải không được.
Chỉ là Lý Quân Thiên mới lười làm như vậy, hắn chỉ cần mảnh thế giới này hoàn thiện thần thông của hắn mà thôi. Chằng qua trong thời gian ngắn thì thế giới này còn không đủ vững chắc, uy lực của thần thông cũng rất yếu, hoàn toàn không đạt đến đỉnh phong.
Lý Quân Thiên nghĩ kỹ càng, ở trong phương thế giới này lại vạch một cái, đánh ra Táng Đế Liên, một đóa hoa sen mười hai cánh đẹp đẽ rực rỡ treo ở trong không gian hỗn loạn.
Sau đó mũi kiếm Quy Khư đâm về phía trước, một kiếm đem Hoàng Kim Kén đánh vào trong thế giới, rơi thẳng vào giữa Táng Đế Liên.
Thế giới vây khốn, Táng Đế Liên hủy diệt, hoa nở trong thế giới, thế giới bên trong hoa, hủy diệt trong tạo hóa, tạo hóa diễn sinh cơ, sinh cơ đi hướng hủy diệt.
Tán Đế Liên c·hôn v·ùi Hoàng Kim Kén, đế binh trực tiếp b·ị đ·ánh xuyên, rách nát thành mấy chục mảnh vụn. Huyết Kiếp giống như cụ thú xé lồng bay ra, thế đi hung hãn nhưng trực tiếp bị lực lượng hủy diệt, một nửa c·hôn v·ùi trở thành hư vô.
Một nửa còn lại may mắn tránh thoát ra ngoài, hóa thành huyết hải vô biên trôi lơ lửng ở trong vùng không gian hỗn loạn này. Huyết Kiếp không ngừng nhấn chìm bất cứ thứ gì trên đường mà nó đi qua, bao gồm cả quy tắc đang diễn sinh cũng không thể thoát được, đồng dạng bị nhuộm đẫm rồi cắn nuốt.
Nếu cứ mặc cho Huyết Kiếp hoành hành, Lý Quân Thiên chắc chắn thế giới này chẳng mấy sẽ b·ị đ·ánh xuyên, tránh thoát ra bên ngoài. Mặc cho Huyết Kiếp bị thượng nặng đến cỡ nào cũng không phải thế giới tân sinh yếu ớt này có thể vây khốn được.
Lý Quân Thiên không muốn lại tái tạo một thế giới nữa, hơn nữa thế giới này chủ yếu ấp ủ một thức thần thông của hắn, phá hỏng sẽ dẫn đến tổn thương cực lớn, thậm chí tổn thương đến đại đạo.
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ vẫy tay một cái, Ma Hê Thủ La Kiếm từ bên ngoài bị lôi kéo bay đến. Không có quy tắc hạn chế, tốc độ, không gian, khoảng cách chỉ là một khái niệm tồn tại ở trong tiềm thức, không hề tồn tại ở thực tế. Ma Hê Thủ La Kiếm tiến vào liền đến bên cạnh Lý Quân Thiên, cơ bản không hao phí thời gian.
Lý Quân Thiên tách ra sân nhà nhỏ cùng nhánh cây thế giới ném vào một góc của thế giới, lực lượng tạm thời bảo hộ lấy mảnh không gian này, sau đó nắm lấy Ma Hê Thủ La Kiếm chém về phía Huyết Kiếp.
Đồng thời Ma Hê Thủ La Thiên bị Lý Quân Thiên dùng Thiên Mộng Huyền Công tách ra, đồng dạng đánh vào trong thế giới này, nhưng không giống như đồ vật khác. Ma Hê Thủ La Thiên cũng là một mảnh thế giới hoàn thiện, ném vào trong thế giới này liền ẩn nấp đi, tự thành một phương thế giới nhưng vẫn là một phần của thiên địa ở đây.
Lại dẫn dắt lấy một phần lực lượng của Ma Hê Thủ La Thiên gia trì vào trên Ma Hê Thủ La Kiếm, cự kiếm che trời mang theo một loại lực lượng kỳ dị chém xuống.
Sở dĩ Lý Quân Thiên sử dụng Ma Hê Thủ La Kiếm bởi vì kiếm này gánh chịu lực lượng tinh thần khổng lồ, là nơi ký thác của lực lượng mộng ảo, là biện pháp hữu hiệu nhất đối phó với ý thức.
Ma Hê Thủ La Kiếm lần đầu xuất thủ đối địch, uy thế mạnh mẽ chém xuống lại hủy diệt một nửa máu tươi bên trong Huyết Kiếp. Lực lượng tinh thần hỗn độn mang theo vô số đoạn ý thức hóa thành phong bạo đánh vào Huyết Kiếp cùng Thiên Đạo.
Ý thức phong bạo, không tổn thương linh hồn nhưng cắn xé ý thức, công kích ký ức cùng nhận thức, hỗn loạn không chịu nổi, cũng hung mãnh không thể ngăn cản.
Đây là lực lượng tích góp từ ý thức của vô số người, vô số mảnh ký ức, mảnh nhận thức vụn vặt thông qua giấc mộng hiển hóa ra, lúc này bị Lý Quân Thiên lợi dụng đi công kích ý thức của người khác. Đổi lại là võ giả, ý chí kiên định thì không tạo nên tác dụng gì lắm, nhiều nhất để người ta hơi choáng váng đau đầu một chút, tập trung bảo trì tinh thần là có thể vượt qua.
Nhưng Thiên Đạo không có chân linh ở nơi này, chỉ là một đạo ý thức, lập tức bị ý thức phong bạo đánh tán loạn, không có chân linh chèo chống liền không thể hội tụ lại, trở thành rất nhiều mảnh vụn của ý thức phong bạo.
Huyết Kiếp tốt hơn một chút, ý thức b·ị đ·ánh tan nhưng rất nhanh lại có thể gây dựng lại. Bản ý tà ác giống như gắn chặt bên trong chân linh của nó, càng bị ý thức phong bạo mài mòn càng bị kích phát ra, thậm chí tà ác hiển hiện càng lúc càng rõ ràng, hình dáng nhân loại càng lúc tái tạo lại càng nhanh.
Xoạt!
Lý Quân Thiên đem kiếm Xích Mặc đánh vào bên trong, trực tiếp xuyên qua lồng ngực của Huyết Kiếp, đóng đinh hắn giữa không trung. Vô biên đại đạo hạ xuống, đem Huyết Kiếp nhấn xuống đáy núi.
Mảnh vụn của Hoàng Kim Tuyến cùng bia đá vào lúc này bị Lý Quân Thiên tận dụng, trực tiếp chồng chất thành một ngọn núi lớn, đè lấy Huyết Kiếp, trấn áp lại kiếm Xích Mặc.
Xích Mặc dùng một bộ phận của Huyết Kiếp luyện ra được, cho nên có thể đâm tổn thương được đối phương. Sau đó lại dùng bia đá trấn áp lại Huyết Kiếp, mặc dù chỉ mang tính chất tạm thời nhưng trong vòng mấy năm không lo Huyết Kiếp có thể thoát ra được.
Hai nhân tố không ổn định đều bị giải quyết, Lý Quân Thiên mới tiếp tục ổn định phương thế giới này, đi hoàn thiện thức thần thông của mình.
Trên có Ma Hê Thủ La Thiên, ở giữa có thế giới sơ khai, hoang vu mênh mông, dưới cùng có Huyết Kiếp bị trấn áp mở rộng giống như một mảnh huyết hải, huyết hải mở rộng vô biên nhưng không lật nổi sóng gió, lại giống như một phương thế giới không thể vượt qua được hồng tuyến.
Ba phần thế giới khác biệt, phân chia với nhau lại giống như xếp chồng lên nhau, hội tụ vào cùng nhau hòa làm một thể.
Căn cơ của thế giới cứ như vậy bị Lý Quân Thiên cố định lại, hoàn thành xây dựng thế giới hình thức ban đầu. Lý Quân Thiên lúc này mới hài lòng, thoát khỏi trạng thái xây dựng thần thông.
Nói ra thực dài, thực tế Lý Quân Thiên chỉ tiêu hao thời gian chớp mắt, một giây cũng không đến. Bởi vì thần thông này sinh ra một phương thế giới, thế giới sơ khai, thời gian chưa định hình. Cho nên ý niệm của Lý Quân Thiên thao tác trôi qua một khoảng thời gian không ngắn nhưng ở bên ngoài thì thời gian gần như không trôi qua.
Thời gian không tồn tại rõ ràng thì lấy đâu ra mà trôi qua, thời gian bên trong thế giới gần như đứng im. Về sau thế giới định hình, đại đạo bắt đầu diễn hóa “thời gian” thời gian mới xuất hiện, chậm rãi trôi qua. Nếu như Lý Quân Thiên chưa từng lĩnh ngộ đến lực lượng thời gian, vậy thì thời gian ở ngoại giới sẽ len lỏi đến, tạo thành một nhánh sông nhỏ của thời gian trường hà.
Nhưng Lý Quân Thiên đã lĩnh ngộ lực lượng thời gian, có thể tự mình ảnh hưởng thời gian ở trong thế giới, chỉ là hắn lĩnh ngộ không mạnh, không thể thay đổi quá nhiều. Nhưng hắn lại có thể ngăn cách dòng sông thời gian ở bên ngoài ảnh hưởng, từ đó tạo ra một tuyến thời gian riêng biệt ở trong thế giới của mình.
Lý Quân Thiên thu hồi kiếm Quy Khư, trong mắt người khác chỉ cảm thấy hắn rút ra kiếm từ trong hư vô, một kiếm chỉ ra ngoài, Hoàng Kim Kén cùng hắn đều biến mất, sau đó hắn xuất hiện trở lại, thu hồi trường kiếm.
Không có kinh thiên động địa tranh đấu, đại đạo vừa nở rộ liền rút đi, không có rung động kịch liệt. Không ai biết được Lý Quân Thiên đã làm cái gì, chỉ biết Huyết Kiếp cùng Thiên Đạo lại không xuất hiện nữa.
Hư không bốn phía vốn là tịch mịch, hiện tại càng yên ắng không có tiếng động, Trần Vệ đều không dám thở, thần kinh căng cứng đến cực hạn nhìn Lý Quân Thiên, chỉ sợ đối phương rút kiếm chém c·hết.
Hắn lại không biết, Lý Quân Thiên trầm tư suy nghĩ, không phải chuyện kinh thiên động địa gì, hắn chỉ đang phân vân không biết đặt tên thức thần thông này là cái gì.