Thiên thượng Tự Tại Thiên, Ma Hê Thủ La Thiên cũng là Tự Tại Thiên, là nơi ý chí của chúng sinh hội tụ, không có thể xác chỉ có tinh thần, chỉ có ý thức sở thuộc, là nơi sinh linh quy túc sau khi c·hết.
Không có thân thể khổ đoản, vô câu vô thúc. Lý Quân Thiên lúc sáng lập Ma Hê Thủ La Thiên cũng nghĩ ý nghĩ tiêu dao tự tại, hiện tại gọi là Tự Tại Thiên là chuyện bình thường.
Thiên hạ là thế giới hỗn độn mênh mông, sơ khai còn chưa có bất cứ thứ gì, hơn nữa không gian còn đang không ngừng mở rộng ra. Lý Quân Thiên đem kiếm Tinh Hà đánh vào bên trong, kiếm Tinh Hà chia ra vô số huyền văn, lấy huyền văn làm cơ sở tích lũy vật chất, chậm rãi tạo thành từng khối đám mây hình cầu lớn đến mấy nghìn vạn dặm.
Hiển nhiên, Lý Quân Thiên cố ý tạo thành rất nhiều hình dáng ban đầu của ngôi sao, có mấy phần hình dáng của vũ trụ trong ký ức của Lý Quân Thiên chứ.
Lý Quân Thiên gọi nơi này là Hồng Trần Thiên chứ không phải Đại Hoang Vũ Trụ cái gì, không quá phù hợp.
Mà ở dưới cùng là địa hạ Huyết Ngục Thiên, trấn áp Huyết Kiếp. Huyết Kiếp tuy b·ị đ·ánh tan ba phần tư nhưng vẫn mênh mông vô cùng, huyết dịch hóa thành hải dương lớn đến sánh vai Hồng Trần Thiên. Chỉ là chân linh của Huyết Kiếp bị kiếm Xích Mặc đóng đinh ở phía trung tâm, lại bị mảnh vụn bia đá cùng Hoàng Kim Tuyến hóa thành đại sơn trấn áp tại trung tâm của Huyết Ngục Thiên.
Ba vùng trời khác biệt, chính là Tam Thiên, hợp lại thành Đại Thế Giới, cho nên nơi này gọi là Tam Thiên Đại Thế Giới. Thần thông này cũng gọi là Tam Thiên Đại Thế Giới.
Diễn sinh ra thế giới, chỉ là một trong những tác dụng của thức thần thông này mà thôi.
Lý Quân Thiên mặc kệ phương thế giới ẩn ở trong đại đạo, không quá để tâm đến nữa. Hồi thần đem ánh mắt nhìn về phía Trần Vệ, còn chưa lên tiếng đã thấy A Cửu chạy chạy đến.
Vừa rồi Ma Hê Thủ La Kiếm bị Lý Quân Thiên kéo đến, nàng nhanh chóng tránh thoát nhảy ra ngoài, lúc này mới tiến đến nơi đây. Nhìn thấy Lý Quân Thiên vội vàng lên tiếng.
“Tỷ tỷ, Thiên Đạo xảy ra chuyện rồi”.
Lý Quân Thiên nhìn lại, hắn vừa mới đánh tan ý thức của Thiên Đạo, không biết A Cửu lại cảm ứng được cái gì. A Cửu chạy đến kéo tay áo của Lý Quân Thiên, lo lắng nói.
“Thiên mệnh tán loạn, ta cảm giác được lực lượng Thiên Mệnh đang dần mất đi thần diệu. Nếu như ta sử dụng lực lượng thiên mệnh sẽ gặp đến lực cản rất lớn, hơn nữa tiêu hao cũng cực kỳ nhanh, càng sử dụng tiêu hao sẽ càng nhanh”.
Lý Quân Thiên nghe vậy liền biết, Thiên Đạo đang thu hồi lại quyền hành, đây mới thật sự là cách vận hành thông thường của thiên địa chứ không phải chọn ra Thiên Mệnh Đại Đế làm tay sai. Hiển nhiên trước kia xuất hiện Thiên Mệnh Đại Đế là do Thần Triều cùng ý thức của Thiên Đạo đạt thành hợp tác gì đó.
Hiện tại ý thức tiêu tán, mọi quy tắc bất hợp lý dần bị nắn chỉnh lại, thiên địa chậm rãi khôi phục sự vận chuyển hợp lý. Nhưng Thần Triều tồn tại lâu như vậy, có rất nhiều quy tắc trong thiên địa đã văn vẹo, e chừng quá trình nắn chỉnh phải kéo dài thật lâu.
Nghĩ đến đây, Lý Quân Thiên lại nhìn Thiên Dung Nữ Đế. Nữ nhân này có thể để Thần Triều vận hành quốc lực thay thế lực lượng thiên mệnh, tự hành vặn vẹo ban bố luật pháp ở trong Thần Triều, trở thành một vị “giả đế” hiển nhiên khi muốn ra tay với Thiên Đạo thì nàng đã tính đến chuyện quyền hành bị thu về.
Bất chấp việc sau này, Đại Đế sẽ “yếu” hơn một chút so với trước kia, nhưng lại đáng để nàng đi đánh đổi. Lý Quân Thiên không có để ý đến là, A Cửu nhìn hắn, trong mắt cũng không ẩn chứa lo lắng hay mất mát, trái lại vô cùng vui vẻ.
Nàng, cũng không muốn sở hữu sức mạnh Thiên Mệnh.
Thậm chí kế hoạch ngày hôm nay có thể thành công, nàng còn có không ít công lao.
Lý Quân Thiên không định đi tìm hiểu kế hoạch của A Cửu, dù sao nàng cũng không hại Lý Quân Thiên, cũng không lộ ra ác ý cho nên Lý Quân Thiên mới để cho nàng đi theo đến tận hiện tại.
Về phấn Trần Vệ, cũng không đáng giá nhắc đến, bị hắn đánh chạy một lần, hiện tại gặp lại cũng không đáng nhắc đến. Đối phương không khiêu khích mình, Lý Quân Thiên cũng lười tính toán.
Hai người này tính toán hi sinh mấy người trong thế lực của bọn họ, giống như Phùng Tá Chú, Võ Phi Vân, thậm chí mấy nghìn người thuộc về Trấn Xích Quân. Nhưng có liên quan gì với Lý Quân Thiên đâu, không tổn thương một tơ một hào nào đến hắn, Lý Quân Thiên không có lý do gì để so đo.
A Cửu giống như không định tìm bọn họ làm cái gì, Thiên Mệnh xảy ra vấn đề, đôi bên hình như không có t·ranh c·hấp gì nữa. Lý Quân Thiên hỏi.
“Trở về?”
A Cửu ngập ngừng một chút, hỏi lại.
“Trở về nơi nào á? Không có nhà rồi...”
Lý Quân Thiên: “...”
Hắn quên mất, ngôi nhà đang ở trong Tam Thiên Đại Thế Giới, không phải không thể đi vào. Nhưng ở trong đó quá mức trống trải, đi vào ở tạm thì được, sống lâu thì không thoải mái lắm.
Lý Quân Thiên nghĩ kỹ nói.
“Đi thành trì nào đó ở tạm đi”.
A Cửu gật đầu, cả hai đi ra khỏi Đại Xích Thiên. Đại Xích Thiên quá rộng lớn, đại đạo b·ị đ·ánh nát, quy tắc đều hủy diệt, thiên địa khó mà khôi phục được. Cho dù áp lực bù đắp khu vực hư vô này, nhưng không có một hai tháng là không thể hoàn thành được.
Lý Quân Thiên rời đi, Trần Vệ khẽ thở phào một hơi, ôm lấy Thiên Dung Nữ Đế cũng rời đi, lên đường tìm kiếm một cứ điểm q·uân đ·ội nghỉ ngơi.
Ở gần Đại Xích Thiên, người qua lại cũng không tấp nập, chín phần của Thuận Châu đều là cát trắng cho nên dân cư không đông đúc, thành trì không sầm uất mà hơi vắng vẻ.
Lý Quân Thiên cùng A Cửu thấy thành trì vắng vẻ liền mất hết hứng thú, hắn nắm A Cửu đi vào Tam Thiên Đại Thế Giới. Về nhà của mình vẫn hơn, tuy rằng quanh quẽ vắng vẻ, nhưng là một loại cảm giác yên tĩnh thoải mái.
A Cửu nhìn quanh một lượt, bốn phía hỗn độn tràn đầy bụi trần, không có không khí chứ đừng nói là dưỡng khí. Lý Quân Thiên phất tay một cái, đại đạo rủ xuống, quy tắc diễn sinh. Trọng lực, không khí, thời gian, không gian, ánh sáng, gió nhẹ, hương thơm, đồng loạt diễn sinh.
Cuối cùng sân nhỏ diễn hóa cảnh đẹp ý vui. Cây nhỏ là phần của nhánh cây thế giới, nhưng từ khi Thương Võ Đại Lục rơi vào trên Thế Giới Cửu Châu, bản nguyên đã sớm bị dung hợp, thiên đạo hợp nhất, quy tắc xâm lấn.
Cây này đã không có thần dị, cũng bị Lý Quân Thiên chặt đứt liên quan, hóa thành một gốc cây lớn, bất phàm nhưng không quá mức đặc biệt. Hiện tại bị Lý Quân Thiên nhét ở nơi này, dựa theo một cách nói nào đó có thể gọi là “tiên thiên sinh vật”.
Tương lai chưa biết chừng còn có thể hóa thành “tiên thiên sinh linh” “tiên thiên thần linh” gì đó.
Tất nhiên chuyện này nói sau, Lý Quân Thiên để Vũ Nhu trợ giúp mình pha nước tắm, ngâm mình thư giãn một phen liền lên giường đi ngủ. Không mệt mỏi lắm nhưng Lý Quân Thiên muốn đi ngủ.
Thần thông sơ bộ đã hoàn thành, nhưng còn có thể phát triển tiếp. Chém g·iết ý thức của thiên đạo xong liền phải cảm ngộ một chút thiên địa biến chuyển, sau đó tìm phương hướng tiến bộ của đại đạo.
Có rất nhiều việc, từ từ sẽ đến, giải quyết từng việc một, trước hết phải ngủ một giấc đã.
...
p/s: Quyển 3 "Đại Thiên Thế Giới" kết thúc!!!
Quyển 4 "Duyên Nghịch Hành" từ chương sau mở ra, cũng là quyển cuối cùng trong toàn bộ bộ chuyện!!!