Ngoại trừ màu của bầu trời đặc biệt ra, hoàn cảnh của Thần Quang Đại Lục cũng không khác Thương Võ Đại Lục là bao. Đều có mây có gió, mặt trời mặt trăng luân phiên lên xuống, chỉ là ánh sáng tương đối mờ nhạt, giống như một hình ảnh chiếu lên nền trời chứ không phải nguồn gốc của ánh sáng.
Hôm nay là Xích Sắc Thiên, trời mưa rào. Lý Quân Thiên cùng Vũ Nhu rời khỏi khu vực giáp giới liền có thể thấy được bầu trời đang đổ mưa, rõ ràng là mây rất mỏng, bầu trời trong suốt nhưng cơn mưa này giống như rơi trực tiếp từ bầu trời xuống chứ không phải từ những đám mây.
Lý Quân Thiên vươn tay ra thử một chút nước mưa. Nước quả thật là nước bình thường nhưng trong đó lại ẩn chứa ý vị không rõ ràng, đúng là có tính ăn mòn nhưng rất nhẹ, gần như không tác động đến Lý Quân Thiên được.
Bởi vì thân thể của hắn đủ mạnh, mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Nhưng không phải không tồn tại tác động, Lý Quân Thiên thử dùng cương khí ngăn cách nước mưa, nhưng làn da vẫn phải chịu một chút tác động nhỏ của ăn mòn. Giống như nước mưa chỉ là biểu tượng, mà ăn mòn này đến từ khắp mọi nơi.
Có điều cả Lý Quân Thiên cùng Vũ Nhu đều phát hiện ra, chính là bọn hắn không bị ăn mòn từ bên trong cơ thể giống như miêu tả, có thể do bọn hắn là người ở thế giới khác nên những ăn mòn này chỉ đến được từ phía môi trường, không thể ăn mòn từ trong ra ngoài.
Cương khí không thể ngăn cản ăn mòn nhưng ý cảnh bao bọc toàn thân lại có thể suy giảm sự ăn mòn này. Lý Quân Thiên hơi suy đoán một chút nhưng không có gì chắc chắn cả.
Dùng cương khí ngưng tụ thành một vòng bảo hộ thân thể, tránh cho nước mưa xối ướt bản thân.
Cứ như vậy, Lý Quân Thiên cùng Vũ Nhu đội mưa rời đi.
...
Mạc gia.
Phủ viện rộng lớn tựa như một thành phố, lộng lẫy nổi bật. Xung quanh phủ viện còn xây dựng rất nhiều nguyệt đài, thủy tạ thậm chí đắp núi luyện công ở phía nam đặt tên là Ngọc Sơn. Xung quanh Ngọc Sơn được Mạc gia lập các doanh binh, quân số có thể lên đến cả vạn người.
Ở cổng phía tây của phủ viện xây dựng một tòa tháp cao đến hơn trăm thước, dát đá cẩm thạch vô cùng chói lọi.
Cồng phía bắc xây dựng nơi nuôi nhốt chiến tượng có ước chừng hai nghìn con, là một đội quân vô cùng khổng lồ, đủ thấy tài cùng lực của Mạc gia uy áp thiên hạ.
Cổng phía đông cũng là cổng chính của Mạc Phủ, trước cổng bày hai con sư tử đá trạm khắc ngồi xổm cao đến hơn ba thước, bóng che rợp cả một khu vực.
Từ cổng chính đi vào, bốn phương tám hướng, nơi nào cũng cây cối um tùm, chim kêu hoa nở, gió thoảng hương đưa. Hành lang, bao lơn bước bước đều là liên tu, nơi nơi đều cân đối. Kẻ gác cửa có việc thì truyền báo, kẻ công dịch qua lại như mắc cửi.
Toàn bộ cao tầng của Mạc gia lúc này đang tập trung ở Nghị Sự Điện, không khí căng như kẻ chỉ.
Họ ngồi quanh một cái bàn tròn, ghế ghế trạm long trổ phượng, dát vàng nạm ngọc vô cùng sang quý.
Khí thế trên người sâu như biển lại trầm thấp âm u, thần quang không cạn nhưng nội liễm ẩn mà không phát.
Gia chủ Mạc gia, Mạc Trường Sơn ngồi tại chủ vị, sắc mặt tối sầm, âm trầm như nước. Không khí ngột ngạt rất lâu, Mạc Trường Sơn mới chậm rãi mở miệng.
“Như các ngươi đã biết, có người xông vào thế giới chúng ta. Mà lão cửu cùng Thần Võ đề chưa trở về”.
Mạc gia nhà lớn nhiều người, hội nghị này chỉ có mười vị trí tuy đều họ Mạc nhưng chữ lót đều khác biệt, đến từ cách chi mạch khác nhau.
Đại trưởng lão, tứ trưởng lão đều có chữ lót là Thanh.
Nhị trưởng lão, ngũ trưởng lão, thập trưởng lão đều có chữ lót là Vạn.
Tam trưởng lão, lục trưởng lão, thất trưởng lão đều có chữ lót là Cổ.
Bát trưởng lão có chữ lót là Lưu.
Về phần cửu trưởng lão, chính là Mạc Trường Phong, vị trí cũng đã để trống, lạnh lẽo vô quang.
Đại trưởng lão Mạc Thanh Cốc gõ gõ mặt bàn hỏi.
“Có phải người ngộ nhập hay không?”
Mạc Trường Sơn lắc đầu nói.
“Thực lực rất mạnh, hơn nữa cũng rất có tính chủ đích, tuy đều tra hỏi thường thức nhưng giống như đã sớm biết chúng ta tồn tại”.
Thập trưởng lão Bạch Vạn Lý lên tiếng.
“Thực lực rất mạnh là mạnh cỡ nào?”
“Mạc Nhất Đình bị một chỉ nhấn thành trọng thương, chỉ còn một hơi”.
Tám người còn lại đều kinh nghi. Mạc Nhất Đình không yếu, tuy rằng không sánh được bằng những người ngồi ở đây nhưng cũng không kém nhiều, đều thuộc vào tứ chuyển đỉnh phong.
Muốn một chỉ đem Mạc Nhất Đình nhấn thành gần c·hết thì không có ai làm được, kể cả người đã từng đệ nhất thiên hạ Bùi Thành Cảnh hay tân tấn đệ nhất thiên hạ Mạc Thần Võ cũng không được, càng không cần đề cập đến bọn hắn.
“Mạnh như vậy?”
Mạc Lưu Thành kinh nghi thành tiếng, nhưng trong lời nói vậy mà ẩn ẩn có chút hưng phấn. Cả đám người nhìn sang, Mạc Lưu Thành mới thu hồi lại đôi mắt sáng rực cùng khóe miệng đang vểnh lên kia.
Mạc Trường Sơn lúc này ngưng trọng nói.
“Ta đã phái người đi truy tìm tung tích mấy người kia. Nhưng tạm thời còn không có tung tích. Chúng ta có lẽ phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch điều tra phía bên kia”.
Tam trưởng lão Mạc Cổ Nguyên nghe thế lập tức nói.
“Bốn nhóm quân lính thăm dò đều không có người nào trở về, cũng không có thông tin truyền trở lại. Chúng ta đối với thế giới bên kia không có khám phá, tất cả chỉ đến từ thôn tin của người tên Từ Trường Khanh kia.
Mạc Trường Sơn lắc đầu.
“Từ Trường Khanh tuy không kém gì Thần Võ nhưng còn không làm được một chỉ nhấn c·hết Mạc Nhất Đình. Ước chừng lời hắn nói cũng không có giá trị quá lớn”.
Đối với quyền nói chuyện của Từ Trường Khanh thì Mạc gia cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Đường đường một cái thế giới võ lực không kém gì bọn hắn, làm sao có thể từ lời có một người nói đến để tính toán được.
Giống như trước kia lời nói của Bùi Thành Cảnh rất có trọng lượng nhưng cũng không phải người người rắp rắp nghe theo. Nhất là Mạc gia bọn hắn cũng chỉ nể mặt nói chuyện chứ không phải thuộc cấp vâng lời.
Cho nên võ công Từ Trường Khanh có cao hơn nữa, cũng không thể một lời định đoạt cục diện toàn thế giới được.
Ngẫm nghĩ một chút, Mai Trường Sơn nói.
“Chuẩn bị để Nhất Tự Vệ xông một lần đi”.
Nhị trưởng lão Mạc Vạn Phong nghe vậy sắc mặt hơi khó coi nhưng cuối cùng gật đầu một cái. Quyết định chuyện cứ làm như vậy.
...
Phố nhẹ nhàng, mưa rào như trút. Ngày này đường phố không người qua lại, cùng lắm là có người tụ tập ở trong quán, cho dù có người qua lại cũng là cấp tốc chạy vội vào trong lầu quán nào đó.
Như vậy, Lý Quân Thiên cùng Vũ Nhu bung dù thong dong đi trên phố lộ ra phá lệ khác biệt cùng nổi bật.
Lý Quân Thiên cũng biết bản thân lộ ra đường đột, liền ra hiệu cho Vũ Nhu cùng mình rẽ vào trong quán rượu không quá đông khách.
Bước vào cửa liền thấy hơi men kinh người, hương rượu đủ làm người ta chếnh choáng kể cả khi chỉ hít thở.
Trong quán ngoài rượu ra chỉ có những đĩa thức ăn khô, ngoài lạc rang ra còn có thịt sấy, nấm sấy, các loại món khô, cơ bản không có sự xào nấu quá nhiều.
Thậm chí ở mỗi bàn đều đặt một chậu than nóng để, ngoại trừ hong khô toàn bộ hơi nước ra còn trợ giúp hâm nóng rượu.
Hai nữ tử bước vào trong quán tất nhiên để một đám người nâng lên sự chú ý. Chẳng qua không thể nhìn thấy được dung mạo thật sự của Lý Quân Thiên trong khi Vũ Nhu mang theo mạng che mặt nên cũng không có gây ra b·ạo đ·ộng.
Lý Quân Thiên đi đến bàn trống bên cửa sổ, gọi một bình rượu ngon cùng một đĩa lạc rang muối, một đĩa thịt sấy xé nhỏ, một đĩa nấm sấy.
Không thể không nói, so với Thương Võ Đại Lục thì rượu ở Thần Quang Đại Lục mạnh hơn nhiều lắm, đảm bảo có thể đốt lên lửa xanh, giọt giọt sóng sánh tựa như hổ phách.
Ngoại trừ mùi rượu ra còn có một mùi quế nhàn nhạt lẫn trong một chút dược liệu gì đó mà Lý Quân Thiên không có nhận ra.
Kiếp trước hắn cũng chưa từng uống qua rượu nặng cỡ này, vừa uống một hớp liền cảm nhận được vị cay nồng muốn đốt cháy cổ họng. Hơi nóng theo ngụm rượu tỏa ra toàn thân, khiến cả cơ thể hơi ấm nóng lên.
Khuôn mặt của Lý Quân Thiên hơi ửng hồng lên, phản ứng với loại rượu mãnh liệt này, tựa như muốn chảy nước ra đến, kiều diễm phá lệ mê người. Đáng tiếc, không có ai được chiêm ngưỡng.
Rượu nặng đốt cháy đi vị giác nhưng sau khi hạ nhiệt liền chỉ còn lại một chút dư vị đáng nhạt sau đó bị một vị hơi ngọt bao phủ lên tựa như vừa mới nhai nuốt cam lộ.
Không tệ nhưng không phải kiểu mà Lý Quân Thiên ưa thích, hơn nữa hậu vị kéo dài quá lâu khiến cho mùi vị của thức ăn bị pha trộn mất. Nhất là nấm sấy, vị ngọt hoàn toàn bị hòa trộn mất khiến cho vị ngọt nguyên bản bị thay đổi.
Loại rượu mạnh thế này, cũng chỉ phủ hợp với đám uống rượu để t·ê l·iệt bản thân thôi. Vừa vặn, dân bản địa ở đây đúng là đối tượng như vậy.
...
p/s: Mai ta đi công tác ba ngày có thể sẽ không có chương. Các vị chớ lo lắng, chương thiếu sẽ được bù vào tuần sau. Hứa đó >~