Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 87: Suy đoán



Chương 87: Suy đoán

Rượu non nửa bữa, Vũ Nhu có vẻ như khá ưa thích loại rượu này, uống đến ngon lành, cùng Lý Quân Thiên chậm rãi nhấm nháp thức ăn, đồng thời nghe ngóng thông tin từ những người xung quanh.

Nhưng những người này cũng không có nhiều thông tin hữu ích, đại đa số đều là lời nói nhảm.

Thần Quang Đại Lục giống như đẳng cấp rất sâm nghiêm. Tuy khi nói đến cường giả, bọn hắn không có kinh sợ nhưng lại mang rất nhiều tôn kính.

Một loại tôn kính mà Lý Quân Thiên không quá hiểu.

Lý Quân Thiên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong miệng lách tách cắn nát hạt lạc, chậm rãi nhấm nuốt.

Sắc mặt Vũ Nhu lúc này đã đỏ bừng bừng, ánh mắt thoáng thoáng mê ly. Nhìn đến dư quang từ ngoài cửa sổ chiếu xuống người đối diện, mà từ người đối diện có thể để nàng nhìn thấy ánh sáng lan tỏa ra xung quanh tựa như tiên nhân hạ phàm, thánh khiết tựa như thần minh.

“Chủ nhân...”

Vũ Nhu uốn lưỡi thơm, ngâm giọng khe khẽ truyền vào trong tai Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên liếc nàng một cái, khẽ lắc đầu.

Ở chung lâu như vậy, nữ nhân này rất kỳ quái, so với Tường Vi còn kỳ quái hơn. Không hiểu tại sao, Vũ Nhu lại có một loại sùng bái với bản thân, hơn nữa loại sùng bái này cũng không phải thành kính như tôn giáo.

Sự sùng bái của Vũ Nhu càng giống như pha trộn cùng yêu thương, tham lam và ham muốn. Nhưng không biết vì lý do gì mà Vũ Nhu lại ngăn chặn tất cả những cảm xúc này, từ đầu đến cuối duy trì một khoảng cách kiềm chế nhất định.

Thậm chí, Vũ Nhu cũng chưa bao giờ trực tiếp chạm vào trên cơ thể Lý Quân Thiên. Cùng lắm chính là chạm đến quần áo của hắn chứ chưa từng tiếp xúc da thịt.

Rất kỳ quái.

Lý Quân Thiên không có hứng thú với những chuyện này nhưng không có nghĩa là hắn không phải hiện ra.

Thấy Vũ Nhu bày ra bộ dáng như thế này, lại thêm đôi mắt nhu tình gần như đã tràn ngập ra ngoài kia. Lý Quân Thiên liền gọi tỉnh nàng.

“Ngươi nói xem, thần quang của đám người này là từ đâu mà đến?”

Vũ Nhu mặc dù cơ thể chếnh choáng nhưng không có nghĩa là suy nghĩ không tỉnh táo, thậm chí suy nghĩ còn nhanh chóng vận chuyển hơn lúc bình thường một chút. Vũ Nhu lau đi rượu vương trên khóe miệng mới trả lời.

“Theo như lời đám người kia nói thì chẳng phải là trời sinh sao”.



Lý Quân Thiên lắc đầu nói.

“Thiên địa khắc nghiệt như vậy sao lại vô duyên vô cớ ban cho thần quang”.

Vũ Nhu gật đầu nhưng sắc mặt như thường nói.

“Nếu không cho thần quang thì thế giới này làm gì có sinh linh nào nữa”.

Lý Quân Thiên nhoẻn miệng, suy nghĩ sâu xa. Đối với một thế giới, sinh linh rất trọng yếu sao? Có thể là sinh linh mạnh mẽ sẽ trợ giúp thế giới mạnh lên nhưng sinh linh ở đây không giới hạn ở con người.

Ngoài người ra, còn rất nhiều động vật thực vật khác cơ mà. Tại so chỉ duy nhất có con người là được trao cho thần quang?

Vả lại, động thực vật không có thần quang, làm sao còn có thể tồn tại ở trên thế giới này?

Thực vật có thể bởi vì không thật sự là sinh linh mà không có phản ứng lớn hoặc là không bị tác động quá mạnh. Nhưng còn động vật thì sao?

Không phải nên là nuôi được một đám mãnh thú hoặc là không thể vượt qua được thời gian khốn khó, hoàn toàn diệt tuyệt sao?

Tại sao có thể không khác gì động vật bình thường ở Thương Võ Đại Lục được.

Là người của thế giới này kỳ quái hay thế giới này kỳ dị. Nghĩ thế, Lý Quân Thiên dần dần sáng tỏ kế hoạch tiếp theo của mình. Lại nhìn ra bầu trời đang đổ mưa, Lý Quân Thiên lắc đầu.

Thời tiết như thế này không thích hợp hành động.

...

Thần Quang Đại Lục cũng không lớn, ngang dọc bất quá mấy nghìn dặm, cũng chỉ lớn hơn một châu của Thương Võ Đại Lục, bốn phía xung quanh đồng dạng bị biển cả bao phủ, cách bờ không xa cũng có sương mù dày đặc.

Xâm nhập sâu vào trong sương mù đồng dạng cũng sẽ gặp phải nguy cơ không rõ, không người có thể trở về, tình huống rất giống Thương Võ Đại Lục.

Nội bộ Thương Võ Đại Lục cũng có một con sông chủ mạch chảy xuyên từ bắc tới nam, nhiều nhánh sông nhỏ tỏa ra bốn phía tựa như một cái cây phát tán cành lá.



Núi non trên đại lục cũng đồng đều tỏa khắp bốn phía nhưng tại trung tâm đại lục tồn tại ngọn núi cao nhất trên đại lục gọi là Tả Thiên Sơn.

Tương truyền Tả Thiên Sơn chính là nơi khởi nguyên của nhân tộc ở Thương Võ Đại Lục. Vạn năm trước nhân tộc mới đi ra khỏi Thương Võ Đại Lục, cuối cùng chiếm cứ các phương thế giới.

Nhưng không biết vì lý do gì, Tả Thiên Sơn rừng thiêng nước độc, nhân tộc sau khi đi ra ngoài cũng không thể tiếp tục trở về sinh sống, hoàn cảnh nguy hiểm trùng trùng.

Ẩn ẩn hóa thành cấm khu của nhân loại.

Bầu trời thanh tía tràn ngập huyền ảo, một ngày yên bình hiếm có ở Thần Quang Đại Lục. Lý Quân Thiên cùng Vũ Nhu lúc này đã đi đến dưới chân Tả Thiên Sơn. Khoảng cách nơi giao giới cùng Tả Thiên Sơn cũng không hề xa, chỉ ước chừng mấy trăm dặm cho nên cưỡi ngựa một thời gian ngắn liền đến.

Ngắm nhìn nửa thân núi đâm thẳng vào trong tầm mây giống như nối liền trời đất, Lý Quân Thiên toát ra một chút hứng thú, phóng sinh hai con ngựa liền nói.

“Động vật đã nghiên cứu qua, không có gì khác thường. Muốn tìm được bí mật của thần quang có lẽ phải đi lên nơi bị coi là cấm khu này thôi”.

Vũ Nhu gật đầu, trong mắt lúc này tràn đầy sùng bái.

Nửa ngày trước, Lý Quân Thiên từ trong quán trọ thức dậy liền xuống bếp yêu cầu tự nấu ăn. Sau đó là một hồi cắt chém quan sát cá, gà, lợn cùng chó mấy loại động vật chăn nuôi nhưng không nhìn ra khả năng khác thường của bọn chúng.

Trên người bọn chúng cũng không có thần quang, lực lượng thường thường thậm chí có chút ngu độn do bị nuôi nhốt. Chính xác là không có điểm nào xuất chúng hay bất thường.

Bởi vì không thể vô cớ đi giải phẫu nhân thể, Lý Quân Thiên đưa tầm mắt đến nơi hoang dã. Bởi vì đại lục không lớn, số người lại không ít. Muốn tìm động vật hoang dã rất khó khăn, chỉ có thể bỏ công sức chạy đến Tả Thiên Sơn.

Bởi vì nơi đây còn bảo tồn nguyên thủy nhất, tránh xa tầm tay của nhân loại nhất.

Đi vào khu vực mười dặm quanh chân núi, Lý Quân Thiên bước vào trong rừng rậm.

Bụi cỏ um tùm phủ kín quanh gốc cây, không có đường đi. Lý Quân Thiên kéo Vũ Nhu ngự không bay đi, nhẹ bước đạp lên từng ngọn cỏ mà vào.

Xâm nhập không bao lâu, liền thấy một bóng đen to lớn đảo quanh ở trong rừng. Tứ chi vững chãi, thân cao năm thước, mình dài hơn tám thước, mắt đỏ như máu, tiếng thở phì phò cực nặng.

Trên đầu có sừng dài hơi cong về sau tựa như song đao. Mà toàn thân lông dài cùng với đôi sừng đều mang một màu đen tuyền tựa như hắc ám, kết hợp với đôi mắt màu đỏ liền lộ ra cực kỳ dọa người.

“Đây là..đê?”

Nhìn sinh vật khổng lồ trước mặt này, Lý Quân Thiên không chắc chắn hỏi. Vũ Nhu ở một bên cũng trừng lớn mắt, ánh mắt quét đi quét về cuối cùng trịnh trọng gật đầu nói.



“Rất tương tự, nhưng ta chưa từng thấy con dê nào to lớn như vậy”.

Vũ Nhu ở Nguyên Cực Tông từng thấy qua đàn dê, cũng không lạ lẫm gì với dê nhưng lúc này lại lộ ra không chắc chắn. Bởi vì con dê này quá lớn, hơn nữa mang một cảm giác cực kỳ hung hãn.

Con dê khổng lồ kia đảo qua đảo lại, đột nhiên nâng lên chân trước của mình mạnh mẽ dẫm xuống một cái, đất đá nổ tung lộ ra một cái hố lớn. Sau đó nó tiếp tục đá thêm mấy lần, đem cái hố đào sâu hơn ba mét, cuối cùng mới ghé miệng cắn gặm cái gì đó, kéo giật ra ngoài.

Nhìn kỹ, thì ra là một cây nhân sâm lớn chừng cái phích bị con dê đen chậm rãi nhấm nuốt.

Nhân sâm lớn bằng cái phích là khái niệm gì?

Lý Quân Thiên không biết bởi vì chưa từng gặp qua, bất kể là loại nhân sâm gì nhưng đạt đến kích thước lớn như thế chí ít cũng phải mấy nghìn năm, vô cùng trân quý.

Nhưng nhân sâm như thế đang bị con dê khổng lồ này nhai nuốt giống như củ cải, lâu lâu phát ra tiếng be be thư thái tận hưởng.

Nghĩ nghĩ, Lý Quân Thiên liền đánh ra một tia kiếm cương chém đến.

Đinh!

Trong tưởng tượng máu chảy đầu rơi không xảy ra. Kiếm cương vậy mà giống như chém vào tinh thiết, hỏa tinh nổ tung.

Ầm ầm!!!

Lực lượng không lồ trực tiếp đánh bay con dê đi mười mấy mét, hất đổ rạp mấy gốc cây lớn. Cổ của con dễ cũng hơi vẹo đi giống như đã bị bẻ gãy.

Be..be...

Nhưng con dê kia kêu lên một tiếng, từ trong đ·ống đ·ổ n·át đi ra, đầu khẽ lắc lắc mấy cái liền giống như chưa từng bị tổn thương gì, hoàn hảo y như ban đầu.

Nó thở ra khói trắng, nhìn chằm chằm vào Lý Quân Thiên, chân trước miết miết mặt đất chuẩn bị lao đến t·ấn c·ông.

...

p/s: Công tác trở về, mệt không chịu nổi nhưng vẫn gõ ngay một chương chương ~.~

p/s: Cầu đề cử!!!