Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 88: Tả Thiên Sơn



Chương 88: Tả Thiên Sơn

“Không b·ị t·hương?”

Lý Quân Thiên thật sự kinh ngạc, một đòn vừa rồi trông rất tùy ý nhưng cũng bao hàm lực lượng của hắn, ít cũng có mấy vạn cân vậy mà không thể gây được chút tổn thương nào.

Thật sự là quá ly kỳ.

Con dê này ngoại trừ kích thước lớn một chút, tạo hình có chút âm u dọa người ra thì cũng không có khí thế gì đặc biệt, không mang đến chút cảm giác áp bách nào. Không nghĩ đến thân thể lại mạnh đến cỡ này.

Kỳ quái thôi chứ mọi chuyện vẫn đúng như Lý Quân Thiên suy đoán, quả nhiên thế giới này vẫn tồn tại quái vật mạnh hơn hẳn bình thường.

Con dê đen cúi đầu, trực tiếp bắn vọt về phía trước, hai cái sừng nhọn nhắm thẳng Lý Quân Thiên. Tốc độ không cao, từng bước lại dẫm nứt toác mặt đất, lực lượng mười phần.

Lý Quân Thiên vận dụng bản thân đại thế cùng cương khí dẫn dắt, một chỉ điểm xuống, lực lượng không thua kém gì lúc đánh Mạc Nhất Đình.

Không ngoài ý muốn, con dê đen lập tức bị nhất vào lòng đất, nằm rạp dưới hố sâu hơn mười mét, toàn bộ cơ thể hơi bẹp lại. Không còn thở nữa.

Lý Quân Thiên hạ xuống, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Con dê này vậy mà vẻ bề ngoài không bị tổn hao gì, thân thể vẫn lành lặn y nguyên. Xương trên người bị ép hơi cong bẹp lại lại nhưng cũng không vỡ không gãy, tựa như thanh thép bị uốn biến dạng thôi.

Hộp sọ cũng bị ép hơi bẹp vào, biến dạng cực lớn mới bị ép c·hết. Dẫu cho như thế, thân thể của nó vẫn được coi là vô cùng hoàn chỉnh.

“Không đúng rồi. Da thịt này quá mềm chứ?”

Lý Quân Thiên nắn nắn một chút bắp thịt của t·hi t·hể nhưng cũng chỉ thấy săn chắc cùng đàn hồi, cơ bản không phải cứn rắn như thép, làm sao lại ngăn trở được công kích.

Vận lên một sợi cương khí khẽ vạch một cái, dễ dàng liền đem cổ của nó cắt xuống, mặt dù xương cốt cứng rắn nhưng cũng chỉ tương đương với miếng sắt thôi, hoàn toàn không có uy lực mạnh mẽ như lúc trước.

Sai khi c·hết mất đi thần kỳ?



Lý Quân Thiên có điều ngẫm nghĩ lại không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này, cắt lấy cái đùi sau rồi rút lui ra bên ngoài, tiện tay đánh sập đất đá quanh cái hố đem t·hi t·hể vùi lấp đi.

“Chủ nhân, thế nào rồi?”

Vũ Nhu bưng lấy hộp kiếm hỏi thăm. Lý Quân Thiên lắc đầu nói.

“Có chút manh mối, đợi chút nữa kiểm chứng thử xem”.

Vừa nói hắn vừa lắc lắc chiếc đùi dê đang nhỏ xuống từng giọt máu tươi. Hiển nhiên Lý Quân Thiên muốn dùng cái này để dẫn dụ thú săn mồi đến.

Cũng không cần công cụ gì hỗ trợ, Lý Quân Thiên dùng mấy sợi cương khí đem nó treo lên là được, mùi máu tươi của con dê này có thể theo gió lan tỏa đi rất xa, cũng rất rõ ràng.

Tuy chỉ là một chiếc đùi nhưng nó không nhỏ hơn cơ thể người đâu, treo trên không trung cũng vô cùng nổi bật, có thể nhìn thấy từ xa.

Quả nhiên, đi chừng hai dặm liền có thể nghe đến tiếng gầm từ xa vang vọng đến, rừng núi chấn động.

Cây cao tán rộng gặp phải trọng kích, gãy gập vang lên từng tiếng lạch cạch, ngã rạp đổ sang bốn phía.

Gầm!!!

Kim quang tựa lôi đình đánh nát mặt đất bắt thẳng đến, khí thế sắc bén, thần quang như kiếm khóa chặt đùi dê trên tay Lý Quân Thiên.

Tốc độ thật nhanh, vừa rồi còn ở ngoài mấy dặm mà chớp mắt đã áp sát Lý Quân Thiên, giương nanh nhảy đến đã che rợp cả ánh sáng bầu trời. Chỉ riêng mở miệng đã lớn như bức tường, mở rộng đến bảy tám mét cắn đến, răng nanh dài đến hơn hai mét, sắc bén đến sáng bóng.

Lý Quân Thiên trở tay đập xuống, cự thủ hơn hai mươi mét bao bọc xuống, đập cho mãnh hổ va vào đại địa, trực tiếp sụp đổ cánh rừng hơn trăm mét.

Lực lượng của Lý Quân Thiên lần này không có lưu thủ, ba trăm vạn cân đập xuống. Bởi vì dựa theo cảnh giới phân chia thì tứ chuyển cửu đoạn có lực lượng trăm vạn cân nên hắn dùng lực lượng gấp ba đập xuống, quả nhiên đối phương không thể chống lại, trực tiếp bị nện vào trên mặt đất.

Một cái tát đập c·hết.



Nhưng không lành lặn như con dê đen mà thân thể trực tiếp vỡ thành mấy chục khối vuông vức như xúc xắc, bị cắt tan tành, máu tươi trong vết lõm đều hóa thành một cái ao nhỏ sau đó mới gấp tốc ngấm xuống lòng đất, khô cạn xuống.

Bàn tay cương khí kia vậy mà dưới một chưởng này cũng bị cắt chém thành mấy phần, hoàn toàn bị phá vỡ, tán loạn trong không khí.

Lý Quân Thiên nhíu mày một cái, cảm giác bản thân dùng nhiều lực lượng, vậy mà tát c·hết đối phương rồi.

Lại nhìn một hồi, động tĩnh lớn như vậy mà không có bất cứ sinh vật cường đại nào tìm đến, giống như chiến đấu vừa rồi không thể đả động đến bất cứ ai.

Lẳng lặng một chút, vẫn không thấy được dị thường, ngoại trừ những động vật này lớn đến quá khổ, hung mãnh cao cường cũng không nhìn ra được thần dị.

Tiếp tục đi sâu vào trong không bao lâu liền gặp một con suối nhỏ, rộng chừng hơn ba mươi mét bao quanh Tả Thiên Sơn, chắn ngang con đường tiến lên.

Lý Quân Thiên nhíu chặt lông mày, sắc mặt dần dần ngưng trọng, kiếm ý trên người bùng lên hình thành một cỗ đại thế khổng lồ, muốn cưỡng đoạt một phần thiên địa đại thế.

Nhưng thiên địa đại thế giống như tường đồng vách sắt, muốn mạnh mẽ vặn xuống một tia một sợi đều cực kỳ khó khăn, đại thế liền thành một khối khó mà đục khoét.

“Con suối này rốt cục là thứ gì?”

Thiên địa đại thế tùy theo vị trí mà có mạnh có yếu nhưng chênh lệch sẽ không quá lớn mới đúng, sao lại có sự chênh lệch đến không tưởng như thế này, tựa như thiên địa đại thế bị lực lượng gì khóa kín lại, cô đọng thành một bức tường.

Nó gần như trái ngược hoàn toàn với nơi giáp giới, tuy cũng có thiên địa đại thế tụ tập nhưng lại phân tán r·ối l·oạn, còn xé ra một vết nứt không gian chứ không bền chắc như ở đây.

Lý Quân Thiên nhấc một viên đá đánh bay qua dòng suối, hòn đá không gặp bất cứ cản trở nào hóa thành một vệt tàn ảnh bay vào sâu bên trong rừng cây, biến mất không thấy tung tích gì nữa.

“Không có nguy hiểm?”

Lời thì nói như thế nhưng Lý Quân Thiên cũng chưa đi vào ngay lập tức. Khi mà Lý Quân Thiên đối phó với người thì lộ ra rất tùy ý, rất hung hăng cũng rất kiêu ngạo đâm đầu vào. Nhưng đối mặt với địa phương không biết, Lý Quân Thiên lại rất dè dặt, thận trọng từng bước.

Không có cách nào khác, hắn có thể coi thường quần hùng thiên hạ nhưng không thể coi thường thiên địa được. Quần hùng thiên hạ còn không g·iết được hắn, Lý Quân Thiên có tự tin này.



Nhưng thiên địa muốn g·iết hắn cũng không khó. Lúc vừa mới xuyên không đến, cơ thể bị móc rỗng kém chút suy kiệt mà c·hết rồi, cho nên đối với thiên địa tự nhiên vẫn có lòng kính sợ.

Lại dùng thủ đoạn khác để kiểm tra.

Chỉ thấy trong mắt của Lý Quân Thiên chậm rãi hóa thành một màu đen kịt, khí thế sắc bén tản ra ngoài, đồng tử dần dần biến thành hình kiếm, như ẩn như hiện trong màn đêm.

Sâu thẳm như thâm uyên lại lộ ra vô cùng bén nhọn, có thể xoắn nát toàn bộ vạn vật rơi vào bên trong đó, lực hút mạnh mẽ không gì có thể thoát ra ngoài được.

Toàn bộ cảnh quan thế giới bị Lý Quân Thiên thu vào trong mắt, hình ảnh trùng lặp ẩn chứa cùng hiện thực rõ ràng cùng những thứ ẩn giấu không dễ dàng bị nhìn thấy.

Kiếm Nhãn!

Lại trải qua một lượt hình ảnh cắt lọc, đem chi tiết thường thường giản lược đi để lại chi tiết ẩn giấu, dò xét kỹ càng.

Trong ánh mắt của Lý Quân Thiên lúc này chỉ thấy thiên địa đại thế đan dệt đến trước dòng suối này giống như chạm đến vách tường, không có điểm tụ tập mà trải đều đến cuối cùng lại hòa vào trong bức tường, nối thẳng lên đến bầu trời.

Thiên địa đại thế giống như đến nơi này liền đứt mất, tựa như đây chính là vách tường của thế giới.

Lý Quân Thiên: ???

Không đúng! Rất không thích hợp.

Dưới con mắt bình thường có thể từ xa mấy chục dặm liền nhìn được Tả Thiên Sơn đâm vào trong mây trắng, sừng sữa tựa như trụ chống trời. Hơn nữa thanh sơn thủy tú, tại khoảng cách này có thể nhìn đến rõ rành rành.

Rõ ràng phong cảnh còn đó, tại sao trong Kiếm Nhãn lại thấy thiên địa đại thế chạy đến tận cùng, giống như chạm đến vách thế giới?

Tả Thiên Sơn này thật kỳ quái!

...

p/s: Hôm nay còn có 1 chương nữa! Cầu đề cử!!!

p/s: Hình như thời tiết bắt đầu ấm lên, cố gắng duy trì mỗi ngày 2 chương cho các vị đọc tết!!!