Tim trong lồng ngực mọi người như muốn bay ra ngoài, đập thình thịch, không một ai trong số họ dám di chuyển, tất cả đều sợ hãi đánh động tới con vật quái dị kia.
Cánh tay An Khê tụ khí, hình dạng cánh tay vặn vẹo chuyển về họng súng mạnh mẽ. Trên tay Quách Kỳ xuất hiện mũi giáo nhọn sắc bén, những sợi rêu của Minh Anh ngo ngoe chui ra khỏi cánh tay cô, Anh Quân cầm chắc con dao trên tay. Tất cả mọi người đều vào tư thế, chỉ cần con quái vật đó lao tới bọn họ sẽ ra tay ngay lập tức.
Huýt.
Một tiếng huýt gió vang lên, toàn bộ sói quay đầu lao đi, nhanh chóng biến mất cùng với toàn bộ xác người trên sân, chỉ còn lại cơ thể người con trai xấu số đang ở trước mặt nhóm Anh Quân.
Tất cả không ai dám thả lỏng mắt mở to nhìn theo lớp bụi mù do bọn sói để lại. Lát sau từ trong nhà thờ nhóm người sống đi ra, bọn họ nhìn theo hướng lũ sói thở phào.
“Đi rồi.”
Có tiếng hô lớn vang lên. Lúc này nhóm Anh Quân mới dám thả lỏng, thu lại thiên phú.
“Có ra đó không?” Minh Anh hỏi.
“Ra chứ, không ra chúng ta sẽ không bao giờ đi khỏi vùng đất thứ hai này được.” Lão Giang thở hắt ra một hơi, dù biết nguy hiểm nhưng bọn họ không thể đứng yên trong này, tất cả phải bước về phía trước đối mặt với những con người xa lạ và có nguy cơ mất mạng lúc nào không hay.
“Vậy đi thôi.” An Khê dẫn đầu bước ra ngoài, nhóm người trên sân nhà thờ nhìn thấy bọn họ cũng không có phản ứng gì.
Một cô gái trong số đó lên tiếng. “Ái chà có người mới tới đắp vào chỗ khuyết thiếu rồi.”
Một cậu bé nhỏ tuổi, gầy gò cười nhạt. “Cũng chỉ là nguồn lương thực dự trữ cho những con sói.”
Nhóm Anh Quân tiến về phía nhóm người, Anh Quân chủ động lên tiếng chào hỏi. “Xin chào.”
Mọi người thờ ơ nhìn bọn họ rồi quay lưng chui vào nhà thờ không một nụ cười đáp lại. Tất cả đều rời đi chỉ còn lại cậu bé gầy gò, hắn nhìn bọn họ với ánh mắt đầy thương hại.
Song Liên mỉm cười hướng cậu bé. “Xin chào.”
“Con người.” Hắn nhướng mày nhìn cô.
Cơ mặt Song Liên cứng ngắc, cô đúng là con người, có vấn đề gì ở đây sao. Hay tất cả những người khác ngoài cô đều không phải là con người?
“À...” Cô ái ngại nhìn hắn, không biết nên nói gì tiếp theo.
Giọng cậu ta gắt gỏng. “Ngu ngốc, một con người như cô chui vô đây làm gì, hận vì sống quá lâu hay đây là con đường tiến tới thành công riêng của cô?”
Nhóm Anh Quân ngây ngốc đứng nhìn cậu nhóc, cậu ta gầy nên khi nhìn từ xa bọn họ cứ tưởng cậu ta cùng lắm bằng với tuổi của Thái và Soobin nhưng khi lại gần bọn họ nhận ra, tên này phải mười lăm mười sáu tuổi, chỉ là do không đủ dinh dưỡng nên cậu ta khá gầy và thấp không khác gì một đứa trẻ.
Cậu ta quay người, xua tay như đuổi kẻ ăn xin. “Cút khỏi đây đi nếu không muốn chết.”
“Còn chỗ khác để đi ở nơi này sao?” Anh Quân lên tiếng.
Cậu ta dừng bước, mặt cúi gằm không để lộ cảm xúc, lát sau cậu ta trả lời. “Không tất cả đều là địa ngục, nếu có một nơi an toàn thì những người nơi này đã không phải xuống tay với nhau.”
Một cơn gió thổi qua mang theo mùi máu thoang thoảng, dù xác chết đã được dọn sạch nhưng những vết máu vẫn còn vương vãi trên mặt đất, lớp đất trước nhà thờ chuyển màu sẫm hơn so với những vùng đất xung quanh, xem ra nơi này đã uống không ít màu người.
Cậu trai bước lên bậc thang đi vào bên trong nhà thờ. Song Liên nhìn mọi người. “Chúng ta nên làm gì đây?”
Anh Quân: “Đi vào trong thôi.”
Bọn họ đi vào nhà thờ, những người bên trong đã tìm chỗ nằm xuống. Bọn họ không ngồi gần nhau, ai cũng khư khư giữ mình không kết nhóm. Nhóm Anh Quân cũng tự tìm chỗ ngồi xuống, người bên trong chẳng quan tâm kẻ mới tới là ai, điều này có vẻ đã quá quen với bọn họ.
Sau khi ngồi xuống Anh Quân tranh thử dùng linh lực quan sát nhóm người xung quanh. Bọn họ đều là tiến hóa giả, một số người có nguồn linh lực thuần khiết rất đậm đặc, số còn lại linh lực không thuần khiến chiếm phần lớn.
Vậy là những kẻ bị biến thành ‘chủng phàm ăn’ đều không ở nơi này.
[Đào thải.] Hệ thống thình lình xuất hiện. [Đây là quy tắc ở chốn này. Những kẻ mang nguồn linh lực không thuần khiến chỉ xuất hiện ban đầu, càng vào sâu người chơi sẽ được nuôi dưỡng để trở thành thiên thần.]
“Tại sao lại vậy?”
[Đặc tính của Mùi Tây là chỉ nở hoa khi 9 ác quỷ xuất hiện, nhưng muốn ác quỷ xuất hiện cần điều gì?]
“Phải có địch thủ của nó xuất hiện.”
[Đúng rồi, nên nguồn linh lực thả ra ở đây đều thuần khiết chính là cách nuôi dưỡng người chơi thành thiên thần.]
“Nếu vậy tại sao ban đầu khi ở ngoài bọn họ lại muốn nhóm người kia lại hóa thành Chủng phàm ăn?”
[Đào thải. Vòng này đã diễn ra ngay trong căn phòng ăn kia. Lúc đó tất cả người chơi đã được đào thải, nếu ăn thức ăn trong đó chắc chắn họ sẽ mất kiểm soát, sau đó thành quái vật và trở thành nguồn dinh dưỡng cho nhau. Nếu ngài không giết nhóm kia bọn họ cũng sẽ tự tàn sát lẫn nhau sau đó trở thành chất dinh dưỡng để nuôi cây cối nơi này mà thôi. Những ai có thể nhìn ra sự khác biệt ở những món ăn, họ chính là người được chọn để đi đúng hướng của vùng đất này.]
“Vậy những cái cây trẻ em, vì sao chúng lại xuất hiện?”
[Đó là thức ăn để nuôi những người được chọn, giết trẻ em hấp thụ linh hồn chúng làm tăng lượng linh lực thuần khiết trong người, tiến gần đến một nguồn linh lực hoàn hảo.]
"Tao nghĩ thiên thần cùng lắm là 9 người sao họ lại bắt nhiều Tiến hỏa giả đến vậy?" Anh Quân cảm thấy tên đứng sau màn rất biến thái.
[Phải lấy nhiều mới có tính cạnh tranh chứ, thiên thần cũng cần sức mạnh, đánh nhau nhiều họ sẽ được rèn giũa, khi ác quỷ tới mới có thể đánh thắng được chúng.]
"Nhưng có nhất thiết là phải đánh với con người!" Anh Quân vẫn không hiểu nổi, đánh với sinh vật biến dị họ vẫn có thể được rèn giũa mà.
[Ngài lầm rồi, con người là sinh vật hoàn hảo, con người đánh con người mới thật sự có được kinh nghiệm tuyệt đối, đánh với thực vật hay động vật biến dị, không bao giờ có được trình để đấu với ác quỷ.]
Anh Quân im lặng, hắn đang đi trên con đường trở thành người có linh lực thuần khiết hợp ý kẻ đứng sau màn, nhưng biết thì thế nào, hắn vẫn phải đi tiếp. Ở nơi này ngoài thức ăn là những thứ chứa linh lực thuần khiết ra chẳng còn thứ gì có thể ăn.
Lộp độp.
Có tiếng mưa rơi bên ngoài. Đôi ba người đứng lên nhìn ra ngoài thông qua ô cửa sổ, sắc mặt bọn họ tái đi. “Không hay rồi, chúng đang tới!”
Mọi người trong nhà thờ nhốn nháo tụ lại cùng nhau, những tên to khỏe xô đẩy mấy người gầy gò. “Như luật cũ, đánh nhau thằng nào thua ra nộp mạng.”
Tất cả lập tức tản ra, ai cũng vào tư thế, ánh mắt nhìn nhau hằn học như thể hận không giết chết người bên cạnh ngay lập tức.
“Lần này có mấy tên mới?” Có người lên tiếng, hắn là một thanh niên khoảng 25 tuổi, dáng người cao ráo khỏe mạnh, sắc thái của hắn tốt nhất nơi này, chắc chắn là một kẻ mạnh.
“Bảy người, chó thật chứ!” Một kẻ đứng bên cạnh hắn nhổ một bãi nước bọt thô thiển.
Thanh niên 25 tuổi bước tới gần nhóm Anh Quân. “Vậy thì 7 người này nằm xuống luôn đi.”
Anh Quân căng thẳng đối mắt với hắn.
“Luật như anh vừa nói, không áp dụng sao?” Quách Kỳ rùng mình, bọn họ có mạnh tới đâu cũng không thể nào đấu lại đống người này nếu bọn họ hợp lực.
Thanh niên khựng người, lát sau hắn cười nhạt. “Đúng là phải chơi luật thật.”
Nói rồi hắn quay đầu lại nhìn mọi người trong nhà thờ. “Quên vụ đánh hội động bọn người mới đi thôi. Luật tên kia ra không đùa được.”
Hắn chỉ ra ngoài ô cửa, từ trong bóng tối một người xuất hiện, hắn mặc áo choàng trùm kín mít, gió thổi áo choàng hất tung lên sau lưng hắn để lộ ra hình cánh chim ôm lấy quả cầu hình tròn.
“Người cai quản, hắn chính là kẻ ban hành đạo luật yếu thì chết mạnh thì sống.” Thanh niên nhàn nhạt nói, dường như đạo luật vô nhân đạo này đã quá quen với hắn.
“Tại sao phải làm vậy?” Song Liên sợ hãi hỏi.
“Nơi này không được tồn tại quá nhiều người, đến bao nhiêu thì phải có số lượng người chết tương xứng nộp ra.”
Nhóm Anh Quân nhìn nhau, rồi không hẹn cùng hướng về phía cửa ra vào. Minh Anh lên tiếng: “Nếu vậy chúng ta nên đi thôi.”
Rầm.
Cánh cửa nhà thờ đóng lại.
Thanh niên lắc đầu. “Không đi được, nơi này chỉ có vào không có ra, đặc biệt ở vùng đất này ngoài khu nhà thờ không có nơi để dừng chân, nếu có đi được nhóm các ngươi rồi cũng sẽ quay lại đây thôi, quy luật đó là bất biến.”
Lời hắn vừa dứt phía sau liền vang lên tiếng hét thảm, sau đó những thiên phú ồ ạt tuôn ra đủ màu sắc đủ thể loại.
“Cẩn thận!” An Khê hét lớn, lao ra phía trước chắn ngay trước mặt lão Giang. “Linh lực chuyển hóa, tường chắn.”
Một bức tường bằng không khí được chặn lên trước mặt hắn, ngăn cản mũi rìu sắc bén không biết của ai ném tới.
“Băng hóa.” Phan Yến đóng băng trên diện rộng, loại bỏ được một phần đối thủ hướng về phía họ, nhưng ngay lập tức bị đáp trả bởi một trận nham thạch. Băng của Phan Yến hoàn toàn bị đánh tan, người xuất hiện phía sau lớp nham thạch chính là thanh niên đã giải thích cho họ nghe về luật lệ nơi này.
Hắn cười đầy thỏa mãn. “Cuối cùng cũng tìm được một đối thủ xứng tầm, vừa tương khắc thuộc tính lại có độ phủ rộng. Đối thủ của cô là tôi đừng hướng đi đâu đấy.”
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
Cánh tay An Khê tụ khí, hình dạng cánh tay vặn vẹo chuyển về họng súng mạnh mẽ. Trên tay Quách Kỳ xuất hiện mũi giáo nhọn sắc bén, những sợi rêu của Minh Anh ngo ngoe chui ra khỏi cánh tay cô, Anh Quân cầm chắc con dao trên tay. Tất cả mọi người đều vào tư thế, chỉ cần con quái vật đó lao tới bọn họ sẽ ra tay ngay lập tức.
Huýt.
Một tiếng huýt gió vang lên, toàn bộ sói quay đầu lao đi, nhanh chóng biến mất cùng với toàn bộ xác người trên sân, chỉ còn lại cơ thể người con trai xấu số đang ở trước mặt nhóm Anh Quân.
Tất cả không ai dám thả lỏng mắt mở to nhìn theo lớp bụi mù do bọn sói để lại. Lát sau từ trong nhà thờ nhóm người sống đi ra, bọn họ nhìn theo hướng lũ sói thở phào.
“Đi rồi.”
Có tiếng hô lớn vang lên. Lúc này nhóm Anh Quân mới dám thả lỏng, thu lại thiên phú.
“Có ra đó không?” Minh Anh hỏi.
“Ra chứ, không ra chúng ta sẽ không bao giờ đi khỏi vùng đất thứ hai này được.” Lão Giang thở hắt ra một hơi, dù biết nguy hiểm nhưng bọn họ không thể đứng yên trong này, tất cả phải bước về phía trước đối mặt với những con người xa lạ và có nguy cơ mất mạng lúc nào không hay.
“Vậy đi thôi.” An Khê dẫn đầu bước ra ngoài, nhóm người trên sân nhà thờ nhìn thấy bọn họ cũng không có phản ứng gì.
Một cô gái trong số đó lên tiếng. “Ái chà có người mới tới đắp vào chỗ khuyết thiếu rồi.”
Một cậu bé nhỏ tuổi, gầy gò cười nhạt. “Cũng chỉ là nguồn lương thực dự trữ cho những con sói.”
Nhóm Anh Quân tiến về phía nhóm người, Anh Quân chủ động lên tiếng chào hỏi. “Xin chào.”
Mọi người thờ ơ nhìn bọn họ rồi quay lưng chui vào nhà thờ không một nụ cười đáp lại. Tất cả đều rời đi chỉ còn lại cậu bé gầy gò, hắn nhìn bọn họ với ánh mắt đầy thương hại.
Song Liên mỉm cười hướng cậu bé. “Xin chào.”
“Con người.” Hắn nhướng mày nhìn cô.
Cơ mặt Song Liên cứng ngắc, cô đúng là con người, có vấn đề gì ở đây sao. Hay tất cả những người khác ngoài cô đều không phải là con người?
“À...” Cô ái ngại nhìn hắn, không biết nên nói gì tiếp theo.
Giọng cậu ta gắt gỏng. “Ngu ngốc, một con người như cô chui vô đây làm gì, hận vì sống quá lâu hay đây là con đường tiến tới thành công riêng của cô?”
Nhóm Anh Quân ngây ngốc đứng nhìn cậu nhóc, cậu ta gầy nên khi nhìn từ xa bọn họ cứ tưởng cậu ta cùng lắm bằng với tuổi của Thái và Soobin nhưng khi lại gần bọn họ nhận ra, tên này phải mười lăm mười sáu tuổi, chỉ là do không đủ dinh dưỡng nên cậu ta khá gầy và thấp không khác gì một đứa trẻ.
Cậu ta quay người, xua tay như đuổi kẻ ăn xin. “Cút khỏi đây đi nếu không muốn chết.”
“Còn chỗ khác để đi ở nơi này sao?” Anh Quân lên tiếng.
Cậu ta dừng bước, mặt cúi gằm không để lộ cảm xúc, lát sau cậu ta trả lời. “Không tất cả đều là địa ngục, nếu có một nơi an toàn thì những người nơi này đã không phải xuống tay với nhau.”
Một cơn gió thổi qua mang theo mùi máu thoang thoảng, dù xác chết đã được dọn sạch nhưng những vết máu vẫn còn vương vãi trên mặt đất, lớp đất trước nhà thờ chuyển màu sẫm hơn so với những vùng đất xung quanh, xem ra nơi này đã uống không ít màu người.
Cậu trai bước lên bậc thang đi vào bên trong nhà thờ. Song Liên nhìn mọi người. “Chúng ta nên làm gì đây?”
Anh Quân: “Đi vào trong thôi.”
Bọn họ đi vào nhà thờ, những người bên trong đã tìm chỗ nằm xuống. Bọn họ không ngồi gần nhau, ai cũng khư khư giữ mình không kết nhóm. Nhóm Anh Quân cũng tự tìm chỗ ngồi xuống, người bên trong chẳng quan tâm kẻ mới tới là ai, điều này có vẻ đã quá quen với bọn họ.
Sau khi ngồi xuống Anh Quân tranh thử dùng linh lực quan sát nhóm người xung quanh. Bọn họ đều là tiến hóa giả, một số người có nguồn linh lực thuần khiết rất đậm đặc, số còn lại linh lực không thuần khiến chiếm phần lớn.
Vậy là những kẻ bị biến thành ‘chủng phàm ăn’ đều không ở nơi này.
[Đào thải.] Hệ thống thình lình xuất hiện. [Đây là quy tắc ở chốn này. Những kẻ mang nguồn linh lực không thuần khiến chỉ xuất hiện ban đầu, càng vào sâu người chơi sẽ được nuôi dưỡng để trở thành thiên thần.]
“Tại sao lại vậy?”
[Đặc tính của Mùi Tây là chỉ nở hoa khi 9 ác quỷ xuất hiện, nhưng muốn ác quỷ xuất hiện cần điều gì?]
“Phải có địch thủ của nó xuất hiện.”
[Đúng rồi, nên nguồn linh lực thả ra ở đây đều thuần khiết chính là cách nuôi dưỡng người chơi thành thiên thần.]
“Nếu vậy tại sao ban đầu khi ở ngoài bọn họ lại muốn nhóm người kia lại hóa thành Chủng phàm ăn?”
[Đào thải. Vòng này đã diễn ra ngay trong căn phòng ăn kia. Lúc đó tất cả người chơi đã được đào thải, nếu ăn thức ăn trong đó chắc chắn họ sẽ mất kiểm soát, sau đó thành quái vật và trở thành nguồn dinh dưỡng cho nhau. Nếu ngài không giết nhóm kia bọn họ cũng sẽ tự tàn sát lẫn nhau sau đó trở thành chất dinh dưỡng để nuôi cây cối nơi này mà thôi. Những ai có thể nhìn ra sự khác biệt ở những món ăn, họ chính là người được chọn để đi đúng hướng của vùng đất này.]
“Vậy những cái cây trẻ em, vì sao chúng lại xuất hiện?”
[Đó là thức ăn để nuôi những người được chọn, giết trẻ em hấp thụ linh hồn chúng làm tăng lượng linh lực thuần khiết trong người, tiến gần đến một nguồn linh lực hoàn hảo.]
"Tao nghĩ thiên thần cùng lắm là 9 người sao họ lại bắt nhiều Tiến hỏa giả đến vậy?" Anh Quân cảm thấy tên đứng sau màn rất biến thái.
[Phải lấy nhiều mới có tính cạnh tranh chứ, thiên thần cũng cần sức mạnh, đánh nhau nhiều họ sẽ được rèn giũa, khi ác quỷ tới mới có thể đánh thắng được chúng.]
"Nhưng có nhất thiết là phải đánh với con người!" Anh Quân vẫn không hiểu nổi, đánh với sinh vật biến dị họ vẫn có thể được rèn giũa mà.
[Ngài lầm rồi, con người là sinh vật hoàn hảo, con người đánh con người mới thật sự có được kinh nghiệm tuyệt đối, đánh với thực vật hay động vật biến dị, không bao giờ có được trình để đấu với ác quỷ.]
Anh Quân im lặng, hắn đang đi trên con đường trở thành người có linh lực thuần khiết hợp ý kẻ đứng sau màn, nhưng biết thì thế nào, hắn vẫn phải đi tiếp. Ở nơi này ngoài thức ăn là những thứ chứa linh lực thuần khiết ra chẳng còn thứ gì có thể ăn.
Lộp độp.
Có tiếng mưa rơi bên ngoài. Đôi ba người đứng lên nhìn ra ngoài thông qua ô cửa sổ, sắc mặt bọn họ tái đi. “Không hay rồi, chúng đang tới!”
Mọi người trong nhà thờ nhốn nháo tụ lại cùng nhau, những tên to khỏe xô đẩy mấy người gầy gò. “Như luật cũ, đánh nhau thằng nào thua ra nộp mạng.”
Tất cả lập tức tản ra, ai cũng vào tư thế, ánh mắt nhìn nhau hằn học như thể hận không giết chết người bên cạnh ngay lập tức.
“Lần này có mấy tên mới?” Có người lên tiếng, hắn là một thanh niên khoảng 25 tuổi, dáng người cao ráo khỏe mạnh, sắc thái của hắn tốt nhất nơi này, chắc chắn là một kẻ mạnh.
“Bảy người, chó thật chứ!” Một kẻ đứng bên cạnh hắn nhổ một bãi nước bọt thô thiển.
Thanh niên 25 tuổi bước tới gần nhóm Anh Quân. “Vậy thì 7 người này nằm xuống luôn đi.”
Anh Quân căng thẳng đối mắt với hắn.
“Luật như anh vừa nói, không áp dụng sao?” Quách Kỳ rùng mình, bọn họ có mạnh tới đâu cũng không thể nào đấu lại đống người này nếu bọn họ hợp lực.
Thanh niên khựng người, lát sau hắn cười nhạt. “Đúng là phải chơi luật thật.”
Nói rồi hắn quay đầu lại nhìn mọi người trong nhà thờ. “Quên vụ đánh hội động bọn người mới đi thôi. Luật tên kia ra không đùa được.”
Hắn chỉ ra ngoài ô cửa, từ trong bóng tối một người xuất hiện, hắn mặc áo choàng trùm kín mít, gió thổi áo choàng hất tung lên sau lưng hắn để lộ ra hình cánh chim ôm lấy quả cầu hình tròn.
“Người cai quản, hắn chính là kẻ ban hành đạo luật yếu thì chết mạnh thì sống.” Thanh niên nhàn nhạt nói, dường như đạo luật vô nhân đạo này đã quá quen với hắn.
“Tại sao phải làm vậy?” Song Liên sợ hãi hỏi.
“Nơi này không được tồn tại quá nhiều người, đến bao nhiêu thì phải có số lượng người chết tương xứng nộp ra.”
Nhóm Anh Quân nhìn nhau, rồi không hẹn cùng hướng về phía cửa ra vào. Minh Anh lên tiếng: “Nếu vậy chúng ta nên đi thôi.”
Rầm.
Cánh cửa nhà thờ đóng lại.
Thanh niên lắc đầu. “Không đi được, nơi này chỉ có vào không có ra, đặc biệt ở vùng đất này ngoài khu nhà thờ không có nơi để dừng chân, nếu có đi được nhóm các ngươi rồi cũng sẽ quay lại đây thôi, quy luật đó là bất biến.”
Lời hắn vừa dứt phía sau liền vang lên tiếng hét thảm, sau đó những thiên phú ồ ạt tuôn ra đủ màu sắc đủ thể loại.
“Cẩn thận!” An Khê hét lớn, lao ra phía trước chắn ngay trước mặt lão Giang. “Linh lực chuyển hóa, tường chắn.”
Một bức tường bằng không khí được chặn lên trước mặt hắn, ngăn cản mũi rìu sắc bén không biết của ai ném tới.
“Băng hóa.” Phan Yến đóng băng trên diện rộng, loại bỏ được một phần đối thủ hướng về phía họ, nhưng ngay lập tức bị đáp trả bởi một trận nham thạch. Băng của Phan Yến hoàn toàn bị đánh tan, người xuất hiện phía sau lớp nham thạch chính là thanh niên đã giải thích cho họ nghe về luật lệ nơi này.
Hắn cười đầy thỏa mãn. “Cuối cùng cũng tìm được một đối thủ xứng tầm, vừa tương khắc thuộc tính lại có độ phủ rộng. Đối thủ của cô là tôi đừng hướng đi đâu đấy.”
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?