“Á!”
Song Liên ôm đầu chạy loạn về phía góc, bản thân cô vốn là người thường không có sức chống cự, thông thường ở một nơi khác có lẽ Song Liên sẽ được bỏ qua, nhờ thế tìm được cơ hội sống sót mỏng manh, nhưng ở nơi này càng yếu sẽ bị nhắm tới, bởi vì họ cần kẻ thế mạng.
“Vật sao chép: khiên bảo vệ.” Quách Kỳ ném về phía cô một tấm chắn bằng sắt, tấm này hoàn toàn khác với tấm đã bị phá trước đó, nó nhỏ hơn phù hợp cho một người dùng.
Nhờ tấm khiên bảo vệ Song Liên thoát khỏi đòn tấn công đến từ một kẻ dùng phi dao, hắn có thể biến những ngón tay của mình thành những lưỡi dao vừa nhỏ vừa bén, khi va phải vật cản sẽ tự động thu về, bàn tay của hắn hóa trở lại thành những ngón tay thông thường trông rất điêu luyện.
Thái và Soobin đang được Minh Anh bảo vệ, sức chiến đấu của Minh Anh không tầm thường, một mình cô có thể cầm chân cả một khu vực. Anh Quân nhờ có ‘đường đao tinh chuẩn’ cùng lượng linh lực được bổ sung, hiện tại nếu có Biết Tuốt hắn sẽ biết được linh lực của bản thân đã đạt cấp B 6000 không cần đến việc phải xin rêu từ Minh Anh. Dù không biết nhưng Anh Quân vẫn ra tay không ngơi nghỉ, từng đao chém ra kẻ thù buộc phải lùi lại, nếu đối thủ yếu một chút sẽ bị lấy mạng ngay.
Vào lúc này sự chênh lệch về năng lực bắt đầu hiển hiện, chiêu của Minh Anh và Phan Yến đánh diện rộng, những chiêu thức này khiến kẻ địch phải dè chừng không dám tấn công bậy. Anh Quân giống như một sát thủ, một chém có thể đã thương được ít nhất một kẻ. Lão Giang lấy ra lều hồng rúc vào, bên ngoài có dùng chiêu thế nào cũng không thể xuyên thủng, đây cũng xem như là một cách bảo vệ mình rất hữu hiệu.
Đáng tiếc nếu lão mang theo đồng bọn thì tốt biết mấy.
Soobin nhìn Minh Anh liên tục vươn dây leo về phía trước bản thân đứng chắn trước mặt cậu và Thái, Soobin cảm thấy mình thật vô dụng, mắt cậu ập nước, hai tay siết chặt.
“Soobin.” Thái nhận ra biểu hiện bất thường của người bạn thân, vội hỏi thăm. “Cậu...”
“Tớ là người vô dụng nhất!”
“Cậu đừng nói vậy.” Thái mím môi bản thân nhóc cũng là một kẻ vô dụng.
“Tớ muốn mạnh hơn, tớ muốn có thể sánh vai cùng mọi người chiến đấu.” Soobin nhìn bóng lưng Minh Anh. “Đặc biệt là chị ấy, chủ nhân của tớ.”
“Như vậy cậu sẽ giết người.” Thái lẩm bẩm.
Soobin quay qua nhìn Thái. “Chúng ta sớm muộn gì cũng phải giết người.”
Thái nhỏ nhẹ khuyên ngăn. “Cậu có thể nhìn thấy xác chết, nhìn thấy kẻ khác giết người, nhưng tự chính đôi tay mình làm không dễ đâu.”
“Cậu đã từng thử chưa?” Giọng Soobin hơi gắt.
Thái cúi mặt, chầm chậm đáp. “Rồi, mình đã giết chết mẹ.”
Soobin giật mình.
Thái nhìn bàn tay mình. “Mẹ mình bị con chó gia đình mình nuôi tấn công và ăn thịt, sau đó bà sống lại trong thân xác con chó và tấn công mình. Mình phản kháng mạnh vô tình đâm nát trái tim nó.”
Nước mắt Thái chảy xuống, bàn tay cậu run run. “Máu chảy ra rất nhiều, khuôn mặt mẹ mình trên đầu con chó mở lớn mắt nhìn mình chằm chằm, lúc đó mình không biết phải là gì chỉ có thể run rẩy cắm đầu chạy ra khỏi nhà, may thay được chú hàng xóm cứu cho đi nhờ xe, nhưng rồi chú ấy cũng qua đời khi tới được căn cứ do vết thương gặp phải trên đường đi nhiễm trùng.”
Thái cười tự giễu bản thân. “Mãi tới khi người chú tốt bụng chết mình mới thức tỉnh thiên phú, lúc đó thì đã quá muộn.”
Soobin không nói gì im lặng lắng nghe câu chuyện của bạn. Thái nhìn thẳng vào Soobin. “Dù tớ biết mình giết con chó đó là quái vật không phải là mẹ mình, nhưng cảm giác cũng không tốt, cho nên Soobin mình muốn cho cậu biết điều đó, một khi đã xuống tay sẽ rất khổ sở, như vậy cậu cũng muốn sao?”
Soobin im lặng, ánh mắt liếc về phía Anh Quân. Từng đường đao liên tục được tung ra đối thủ buộc phải lùi lại, đồng thời cũng đưa anh ấy dần cách xa nhóm bọn họ, bên kia Phan Yến cũng dần bị lôi đi tới một khu vực khác. Lúc này Soobin đã nhìn ra tình thế của bọn họ, Song Liên không thể chiến đấu, Quách Kỳ cũng không phải là một tay chiến tốt dù hiện tại anh ta đã có được vật sao chép là một khẩu súng lục nhưng có vẻ cũng không cầm cự được bao lâu. Người mạnh nhất là Minh Anh nếu cô ấy bị kéo đi nữa thì bọn họ biết phải làm sao.
“Chúng ta phải chiến đấu.” Soobin cương quyết nói. “Càng mạnh chúng ta sẽ không phải giết người, vì khi bọn họ nhìn thấy chúng ta sẽ chủ động bỏ đi, nếu yếu chắc chắn ngày cầm dao đâm đồng loại sẽ tới.”
Thái nhún vai. “Nhưng bằng cách nào để mạnh lên?”
Soobin nghiến răng thử suy nghĩ về thiên phú của bản thân, để xem ngoài hiểu đúng ra nó có thể làm gì khác.
“Quách Kỳ cẩn thận.” Song Liên hét lớn.
Tấm khiên chắn của Song Liên bị phá, phía trước Quách Kỳ đã dính một vết thương do đạn bắn sượt qua má, bức tường phía sau lưng bọn họ bị bắn lủng một lỗ. Kẻ đứng trước mặt bọn họ giờ đây là một cô gái nhỏ nhắn, trên tay cầm một khẩu súng, toàn thân được bọc một lớp giáp màu đen.
“Ha Ha, hai con gà yếu, khử tụi mày xong là có thể dừng trận đánh này được rồi.” Ả lên đạn, nhắm thẳng bắn.
Đạn của ả mang theo một tầng khí màu đỏ nhàn nhạt khác với đạn bình thường, tốc độ siêu nhanh. Quách Kỳ chỉ kịp tung ra một bức tường chắn bằng bê tông, nhưng không may viên đạn đó có sức công phá cực lớn, phá vỡ tường bê tông hất hắn và cả Song Liên bay ra xa đập vào bức tường phía sau.
Cô gái đạp lên đống đổ nát đi về phía bọn họ, dí súng vào hai người. “Xin lỗi, tiễn biệt.”
Chân Quách Kỳ đã bị thương không thể đứng dậy, một bàn tay của hắn bị mảnh vở đè lên, giờ Quách Kỳ rất khó phản lại đòn tấn công của ả. Song Liên không muốn chết cũng không muốn những người bạn đồng hành mà mình vừa tìm được phải chết, mắt cô ghim chặt vào họng súng của ả ta, đầu không ngừng lặp đi lặp lại. Giá như mình có được thiên phú của ả, giá như mình có được súng của ả.
Cạch.
Tiếng bóp cò vang lên, nhưng không có tiếng phá nát phát ra. Song Liên mở to mắt, cô thấy trên tay mình xuất hiện một khẩu súng y hệt cô gái. Ả ta cũng giật mình nhanh tay chĩa thẳng súng về phía Song Liên. “Mẹ kiếp mày có thiên phú giống tao!”
Ả liên tục bóp cò nhưng đạn không hề bay ra, tiếng cạch cạch vang lên liên tục, ả bắt đầu bối rối la hét loạn xạ, đến cuối cùng không thể kiểm soát ả nắm súng đập về phía Song Liên.
Cô nhìn thẳng vào ả, chỉ họng súng về phía khuôn mặt đó, bóp cò.
Bụp.
Đầu ả ta nở hoa ngã phịch như một bao cát bị ném xuống từ trên cao. Song Liên hoàn toàn hạ gục được ả, tay cô run run, khẩu súng rơi xuống nền đất, cô không thể tin được mình vừa hạ gục một kẻ có năng lực mạnh.
“Song Liên.” Quách Kỳ gọi cô, cô liền chấn tỉnh bản thân nâng hắn dậy.
“Anh không sao chứ?”
“Mang tôi tới chỗ Thái, đi nhanh, tạm thời không có kẻ nào hướng về phía chúng ta đâu.”
Song Liên đỡ hắn chạy tới hướng Thái, yêu cầu cậu ta hỗ trợ. Soobin nhìn bạn mình có thể giúp đỡ đồng đội càng không cam lòng.
Lúc này dưới chân Soobin vang lên tiếng động lạ, cậu nhìn xuống, đôi mắt mở lớn, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại. Hiểu đúng liệu có thể hiểu vật chất khác được không?
Rẹt.
Một âm thanh vô hình vang lên trong não bộ nhóc, thiên phú ‘hiểu đúng’ đạt đến một cấp độ mới có thể hiểu đúng những sự kiện xảy ra trong tương lai gần. Soobin nhìn thấy hình ảnh mặt đất vỡ tung bên dưới chui lên một sinh vật tròn tròn giống như giun, thời gian là mười giây nữa.
“Lùi lại.” Soobin kéo tay Minh Anh đẩy Thái cùng mọi người trượt ra khỏi vị trí đang đứng, vừa làm xong mặt đất dưới chân cậu nổ tung một sinh vật như giun chui lên.
Soobin tiếp tục nhìn ra được hành động của nó, cậu báo cho Minh Anh, cô nàng dễ dàng hạ gục nó.
“Thiên phú của em tiến bộ hay có thêm cái mới?” Minh Anh liếc nhìn Soobin.
Soobin lắc đầu. “Em không biết, nhưng bản thân có thể nhìn thấy những cảnh tượng sẽ xảy ra trong tương lai gần.”
Minh Anh hài lòng. “Được lắm, việc của em bây giờ là chỉ đạo hướng tấn công cho chị.”
Quách Kỳ chỉ về nơi có đống đổ nát từ bê tông do chính hắn tạo ra. “Tới đó đi, nơi ấy vừa hay có góc tam giác Minh Anh có thể thủ được.”
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
Song Liên ôm đầu chạy loạn về phía góc, bản thân cô vốn là người thường không có sức chống cự, thông thường ở một nơi khác có lẽ Song Liên sẽ được bỏ qua, nhờ thế tìm được cơ hội sống sót mỏng manh, nhưng ở nơi này càng yếu sẽ bị nhắm tới, bởi vì họ cần kẻ thế mạng.
“Vật sao chép: khiên bảo vệ.” Quách Kỳ ném về phía cô một tấm chắn bằng sắt, tấm này hoàn toàn khác với tấm đã bị phá trước đó, nó nhỏ hơn phù hợp cho một người dùng.
Nhờ tấm khiên bảo vệ Song Liên thoát khỏi đòn tấn công đến từ một kẻ dùng phi dao, hắn có thể biến những ngón tay của mình thành những lưỡi dao vừa nhỏ vừa bén, khi va phải vật cản sẽ tự động thu về, bàn tay của hắn hóa trở lại thành những ngón tay thông thường trông rất điêu luyện.
Thái và Soobin đang được Minh Anh bảo vệ, sức chiến đấu của Minh Anh không tầm thường, một mình cô có thể cầm chân cả một khu vực. Anh Quân nhờ có ‘đường đao tinh chuẩn’ cùng lượng linh lực được bổ sung, hiện tại nếu có Biết Tuốt hắn sẽ biết được linh lực của bản thân đã đạt cấp B 6000 không cần đến việc phải xin rêu từ Minh Anh. Dù không biết nhưng Anh Quân vẫn ra tay không ngơi nghỉ, từng đao chém ra kẻ thù buộc phải lùi lại, nếu đối thủ yếu một chút sẽ bị lấy mạng ngay.
Vào lúc này sự chênh lệch về năng lực bắt đầu hiển hiện, chiêu của Minh Anh và Phan Yến đánh diện rộng, những chiêu thức này khiến kẻ địch phải dè chừng không dám tấn công bậy. Anh Quân giống như một sát thủ, một chém có thể đã thương được ít nhất một kẻ. Lão Giang lấy ra lều hồng rúc vào, bên ngoài có dùng chiêu thế nào cũng không thể xuyên thủng, đây cũng xem như là một cách bảo vệ mình rất hữu hiệu.
Đáng tiếc nếu lão mang theo đồng bọn thì tốt biết mấy.
Soobin nhìn Minh Anh liên tục vươn dây leo về phía trước bản thân đứng chắn trước mặt cậu và Thái, Soobin cảm thấy mình thật vô dụng, mắt cậu ập nước, hai tay siết chặt.
“Soobin.” Thái nhận ra biểu hiện bất thường của người bạn thân, vội hỏi thăm. “Cậu...”
“Tớ là người vô dụng nhất!”
“Cậu đừng nói vậy.” Thái mím môi bản thân nhóc cũng là một kẻ vô dụng.
“Tớ muốn mạnh hơn, tớ muốn có thể sánh vai cùng mọi người chiến đấu.” Soobin nhìn bóng lưng Minh Anh. “Đặc biệt là chị ấy, chủ nhân của tớ.”
“Như vậy cậu sẽ giết người.” Thái lẩm bẩm.
Soobin quay qua nhìn Thái. “Chúng ta sớm muộn gì cũng phải giết người.”
Thái nhỏ nhẹ khuyên ngăn. “Cậu có thể nhìn thấy xác chết, nhìn thấy kẻ khác giết người, nhưng tự chính đôi tay mình làm không dễ đâu.”
“Cậu đã từng thử chưa?” Giọng Soobin hơi gắt.
Thái cúi mặt, chầm chậm đáp. “Rồi, mình đã giết chết mẹ.”
Soobin giật mình.
Thái nhìn bàn tay mình. “Mẹ mình bị con chó gia đình mình nuôi tấn công và ăn thịt, sau đó bà sống lại trong thân xác con chó và tấn công mình. Mình phản kháng mạnh vô tình đâm nát trái tim nó.”
Nước mắt Thái chảy xuống, bàn tay cậu run run. “Máu chảy ra rất nhiều, khuôn mặt mẹ mình trên đầu con chó mở lớn mắt nhìn mình chằm chằm, lúc đó mình không biết phải là gì chỉ có thể run rẩy cắm đầu chạy ra khỏi nhà, may thay được chú hàng xóm cứu cho đi nhờ xe, nhưng rồi chú ấy cũng qua đời khi tới được căn cứ do vết thương gặp phải trên đường đi nhiễm trùng.”
Thái cười tự giễu bản thân. “Mãi tới khi người chú tốt bụng chết mình mới thức tỉnh thiên phú, lúc đó thì đã quá muộn.”
Soobin không nói gì im lặng lắng nghe câu chuyện của bạn. Thái nhìn thẳng vào Soobin. “Dù tớ biết mình giết con chó đó là quái vật không phải là mẹ mình, nhưng cảm giác cũng không tốt, cho nên Soobin mình muốn cho cậu biết điều đó, một khi đã xuống tay sẽ rất khổ sở, như vậy cậu cũng muốn sao?”
Soobin im lặng, ánh mắt liếc về phía Anh Quân. Từng đường đao liên tục được tung ra đối thủ buộc phải lùi lại, đồng thời cũng đưa anh ấy dần cách xa nhóm bọn họ, bên kia Phan Yến cũng dần bị lôi đi tới một khu vực khác. Lúc này Soobin đã nhìn ra tình thế của bọn họ, Song Liên không thể chiến đấu, Quách Kỳ cũng không phải là một tay chiến tốt dù hiện tại anh ta đã có được vật sao chép là một khẩu súng lục nhưng có vẻ cũng không cầm cự được bao lâu. Người mạnh nhất là Minh Anh nếu cô ấy bị kéo đi nữa thì bọn họ biết phải làm sao.
“Chúng ta phải chiến đấu.” Soobin cương quyết nói. “Càng mạnh chúng ta sẽ không phải giết người, vì khi bọn họ nhìn thấy chúng ta sẽ chủ động bỏ đi, nếu yếu chắc chắn ngày cầm dao đâm đồng loại sẽ tới.”
Thái nhún vai. “Nhưng bằng cách nào để mạnh lên?”
Soobin nghiến răng thử suy nghĩ về thiên phú của bản thân, để xem ngoài hiểu đúng ra nó có thể làm gì khác.
“Quách Kỳ cẩn thận.” Song Liên hét lớn.
Tấm khiên chắn của Song Liên bị phá, phía trước Quách Kỳ đã dính một vết thương do đạn bắn sượt qua má, bức tường phía sau lưng bọn họ bị bắn lủng một lỗ. Kẻ đứng trước mặt bọn họ giờ đây là một cô gái nhỏ nhắn, trên tay cầm một khẩu súng, toàn thân được bọc một lớp giáp màu đen.
“Ha Ha, hai con gà yếu, khử tụi mày xong là có thể dừng trận đánh này được rồi.” Ả lên đạn, nhắm thẳng bắn.
Đạn của ả mang theo một tầng khí màu đỏ nhàn nhạt khác với đạn bình thường, tốc độ siêu nhanh. Quách Kỳ chỉ kịp tung ra một bức tường chắn bằng bê tông, nhưng không may viên đạn đó có sức công phá cực lớn, phá vỡ tường bê tông hất hắn và cả Song Liên bay ra xa đập vào bức tường phía sau.
Cô gái đạp lên đống đổ nát đi về phía bọn họ, dí súng vào hai người. “Xin lỗi, tiễn biệt.”
Chân Quách Kỳ đã bị thương không thể đứng dậy, một bàn tay của hắn bị mảnh vở đè lên, giờ Quách Kỳ rất khó phản lại đòn tấn công của ả. Song Liên không muốn chết cũng không muốn những người bạn đồng hành mà mình vừa tìm được phải chết, mắt cô ghim chặt vào họng súng của ả ta, đầu không ngừng lặp đi lặp lại. Giá như mình có được thiên phú của ả, giá như mình có được súng của ả.
Cạch.
Tiếng bóp cò vang lên, nhưng không có tiếng phá nát phát ra. Song Liên mở to mắt, cô thấy trên tay mình xuất hiện một khẩu súng y hệt cô gái. Ả ta cũng giật mình nhanh tay chĩa thẳng súng về phía Song Liên. “Mẹ kiếp mày có thiên phú giống tao!”
Ả liên tục bóp cò nhưng đạn không hề bay ra, tiếng cạch cạch vang lên liên tục, ả bắt đầu bối rối la hét loạn xạ, đến cuối cùng không thể kiểm soát ả nắm súng đập về phía Song Liên.
Cô nhìn thẳng vào ả, chỉ họng súng về phía khuôn mặt đó, bóp cò.
Bụp.
Đầu ả ta nở hoa ngã phịch như một bao cát bị ném xuống từ trên cao. Song Liên hoàn toàn hạ gục được ả, tay cô run run, khẩu súng rơi xuống nền đất, cô không thể tin được mình vừa hạ gục một kẻ có năng lực mạnh.
“Song Liên.” Quách Kỳ gọi cô, cô liền chấn tỉnh bản thân nâng hắn dậy.
“Anh không sao chứ?”
“Mang tôi tới chỗ Thái, đi nhanh, tạm thời không có kẻ nào hướng về phía chúng ta đâu.”
Song Liên đỡ hắn chạy tới hướng Thái, yêu cầu cậu ta hỗ trợ. Soobin nhìn bạn mình có thể giúp đỡ đồng đội càng không cam lòng.
Lúc này dưới chân Soobin vang lên tiếng động lạ, cậu nhìn xuống, đôi mắt mở lớn, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại. Hiểu đúng liệu có thể hiểu vật chất khác được không?
Rẹt.
Một âm thanh vô hình vang lên trong não bộ nhóc, thiên phú ‘hiểu đúng’ đạt đến một cấp độ mới có thể hiểu đúng những sự kiện xảy ra trong tương lai gần. Soobin nhìn thấy hình ảnh mặt đất vỡ tung bên dưới chui lên một sinh vật tròn tròn giống như giun, thời gian là mười giây nữa.
“Lùi lại.” Soobin kéo tay Minh Anh đẩy Thái cùng mọi người trượt ra khỏi vị trí đang đứng, vừa làm xong mặt đất dưới chân cậu nổ tung một sinh vật như giun chui lên.
Soobin tiếp tục nhìn ra được hành động của nó, cậu báo cho Minh Anh, cô nàng dễ dàng hạ gục nó.
“Thiên phú của em tiến bộ hay có thêm cái mới?” Minh Anh liếc nhìn Soobin.
Soobin lắc đầu. “Em không biết, nhưng bản thân có thể nhìn thấy những cảnh tượng sẽ xảy ra trong tương lai gần.”
Minh Anh hài lòng. “Được lắm, việc của em bây giờ là chỉ đạo hướng tấn công cho chị.”
Quách Kỳ chỉ về nơi có đống đổ nát từ bê tông do chính hắn tạo ra. “Tới đó đi, nơi ấy vừa hay có góc tam giác Minh Anh có thể thủ được.”
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?