Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 17: Lâm Minh Nguyệt.



Trong căn phòng tối ẩm ướt, Lâm Minh Nguyệt lồm cồm bò dậy, dưới bụng cô là một lớp nấm màu trắng bé tí, chúng đang vươn những sợi tơ nhỏ mỏng manh màu trắng như lớp khăn voan chạm vào cơ thể cô, từ từ bò lên bao kín phần thân bị đánh đập tàn bạo ban ngày.
Dưới mái tóc lù xù khuôn mặt người con gái không hề rõ nét, đôi môi khô nứt kéo lên nở nụ cười man rợ. Tay cô vươn lên chạm vào những sợi nấm mỏng manh, vuốt ve nó:

“Cảm ơn bọn mày, nhờ có bọn mày mà tao không hề cảm thấy đau, cho dù bà ta có đánh bao nhiêu lần đi nữa tao vẫn không hề đau.”

Lời cô nàng vừa dứt, những sợi nấm trắng bắt đầu đâm thẳng vào các vết thương luồn vào da thịt đi sâu vào bên trong cơ thể cô. Chúng chạy khắp nơi, đi tới đâu làm da cô liền phát sáng tới đó. Tiếng xương gãy vang lên răng rắc, nghe vào tai có vẻ rất đau đớn, nhưng khuôn mặt Minh Nguyệt vẫn điềm nhiên như không có gì, thậm chí cô nàng bắt đầu có những triệu chứng đê mê như thể kẻ nghiện hít ma túy.

“A!” Tiếng rên rỉ sảng khoái không ngừng vang lên trong không gian tối tăm, lát sau Lâm Minh Nguyệt từ từ đứng lên, cả người cô như khoác trong những sợi tơ nấm trắng muốt, mái tóc màu đen cũng chuyển thành màu bạc của ánh trăng, làn da ảm đạm trở nên trắng bóc phát sáng ngay cả trong bóng tối, cô nàng vươn tay vén mái tóc màu bạc qua hai bên tai, khuôn mặt hoàn toàn lộ rõ.

Là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt màu ánh trăng hút hồn, đôi môi căng mọng.

Cô bước ra khỏi đống rơm mục nát, những cây nấm con từng nằm nơi đó chuyển dần về màu đen thối rữa dần. Làn váy được kết từ những sợi tơ màu trắng lay nhẹ khi cô bước đi, từng bước uyển chuyển duyên dáng, cánh tay trắng muốn vươn lên mở cửa bước ra ngoài, bầu trời trên cao để lộ vài ngôi sao nhỏ.

Minh Nguyệt hít vào một hơi thật sâu: “Cảm giác được đi lại sau gần chục năm nằm liệt thật là tuyệt vời.”

Cô nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, tất cả những người sống sót đều đã đi ngủ, không còn một ai tỉnh thức, bóng tối bao trùm từng căn phòng nơi đây.

Minh Nguyệt nâng tay lên, thổi ra một làn hơi màu trắng: “Đến lúc đi ăn rồi, các bào tử của ta hãy nở rộ đi nào.”

Những bào tử nhỏ như bụi phấn trắng rơi xuống đâu mầm nấm non mọc lên tới đó, chẳng mấy chốc đã phủ kín sân nhà lẫn cả mái nhà. Minh Nguyệt mỉm cười đầy hài lòng, toàn thân hóa thành những sợi nấm mỏng manh, trườn lê trên đất đi vào bụi cây cỏ thẹn gần đó biến mất.

Mặt trời vẫn mọc như thường cho đó là kỷ tiến hóa, sức nóng của nó không như mấy tháng trước, ôn hòa hiền dịu như những tia nắng xuân, nhưng bên dưới nhân thế chẳng còn bình yên như trước, đâu đâu cũng đầy thực vật động vật săn người.

Tại thành phố S, Lan Lan vẫn ở yên trong ngôi nhà của mình, cô không di chuyển bất cứ đâu, điện, các thiết bị liên lạc đều không thể sử dụng, xung quanh ngôi nhà lũ hoa hồng bao chặt cứng, toàn thân và lá của nó biến thành màu đỏ máu, từng bông hoa nở bung vô cùng tuyệt đẹp, trên từng cánh hoa như đọng một lớp máu loãng bóng loáng sóng sánh.

Lan Lan không dám nhìn vào những bông hoa hồng quá lâu vì nó có khả năng làm cho đầu óc con người trở nên mộng mị. Ban đầu cô cũng bị như vậy, trong vô thức đi về phía nó, may mắn được cửa kính giữa lại, sau khi tỉnh táo cô thấy trên đầu hoa hồng hiện lên một dòng chữ. [Hồng tình yêu, nhìn sẽ yêu say đắm.]

Thế giới đã đổi khác, bản thân cô cũng thay đổi theo, nhưng người cha của cô thì vẫn chưa ra khỏi phòng, và đây chính là lý do cô không chịu rời đi.

Lan Lan chạy vào nhà bếp rửa mặt, soi mình trong gương, nhìn xem dòng chữ trên đầu mình. Hôm nay nó vẫn không thay đổi. [Con gái lo cho cha.]

“Dòng này có tác dụng gì trời!” Cô than thở, đến hiện tại Lan Lan vẫn không biết năng lực nhìn thấy những dòng chữ trên đầu các sự vật của mình là thứ gì.

Cô mở tủ lạnh kiểm tra chỉ còn lại vài bọc xúc xích và hai gói mì, tủ lạnh đã ngừng chạy được 5 ngày, hiện tại cô phải lau sạch nó dùng như một chiếc tủ chứa đồ thông thường.

“Hết hôm nay nếu cha không ra khỏi phòng mình sẽ xông vào tìm ông, nơi này không thể ở thêm được nữa.”

Nếu không nhờ cha cô cảnh báo trước, Lan Lan cũng không đủ thức ăn để sống suốt năm ngày qua, hiện tại cô chẳng thể liên lạc được với bên ngoài, cũng không biết bạn bè của mình ra sao, e rằng họ lành ít dữ nhiều. Đặc biệt là tiệm chó cưng.

Lạch cạch.

Có tiếng động vang lên, Lan Lan giật mình quay người nhìn lại, đứng trước cửa bếp là một người đàn ông mà cô đã mong ngóng mấy ngày vừa qua.

“Cha.”

Lan Lan hớt hở lao lại gần ông, nhưng cha cô cản lại: “Đừng lại gần cha, người hôi lắm, để cha tắm đã.”

Lan Lan mỉm cười cô vội đi chuẩn bị nước tắm cho ông. Nhìn bóng con gái mình chạy đi, Lâm Thành Quang bước lại gương soi đặt trong phòng khách, khuôn mặt ông không có gì thay đổi, mái tóc nhiễm phải căn bệnh tóc bạc sớm hiện tại không còn điểm trắng nữa thay vào đó đã chuyển về màu đen, làn da của ông cũng trở nên tươi tắn hơn, nếp nhăn hai bên khóe mắt và trán đã biến mất, trông ông trẻ lại đến vài tuổi.

Thay đổi này khiến Thành Quang nhíu mày.

Lúc này Lan Lan đi ra ngoài, cô hơi chần chừ, trên đỉnh đầu của cha cô hiện lên một dòng chữ [Thuần thú sư.] Cô mím môi không biết có nên nói với cha mình dòng chữ đó không.

“Lan Lan.” Thành Quang nói. “Chờ cha tắm xong cha có chuyện muốn nói với con.”

“Con cũng có chuyện cần thưa với cha.”

Tranh thủ lúc cha mình đi tắm, cô nhanh chóng nấu nốt hai gói mì tôm cuối cùng, cùng một gói xúc xích, sau khi ăn xong Thành Quang bắt đầu kể lại mọi chuyện trong quá trình ông ở trong phòng kín.

“Ban đầu cha thấy người mình nóng lạnh bất thường, hệt như bị sốt, sau đó là nổi phát ban, tiếp đó khoảng 5 ngày sau những vết phát ban không hề biến mất mà mọc ra lông thú, nhìn kỹ cha nhận ra đó là lông chó. Lúc đó cha vô cùng sợ hãi, cảm giác thèm ăn bùng lên, dù có ăn bao nhiêu thức ăn con mang vào vẫn không thể nào xóa tan nổi được cơn đói, tiếp đó tay và chân bắt đầu thay đổi mọc đầy lông, ngón tay dài ra, xương xẩu hệt như tay quái vật. Sự thay đổi lạ lùng đó khiến cha nghĩ đến chuyện tự tử, rất may con đưa tới một loại thuốc, không ngờ sau khi uống xong những triệu chứng trên người cha dần biến mất, tiếp đó cha mới yêu cầu con đưa thêm, lần uống tiếp theo đã giúp cơ thể con người bình thường của cha quay trở lại. Những nốt phát ban biến mất, nhưng cha lại tiếp tục bị sốt rồi hôn mê, chờ tới khi cha tỉnh lại mở cửa bước ra ngoài thì ngoài kia.”

Ông chỉ ra ngoài cửa sổ. “Thế giới đã thành ra thế này.”

Lan Lan lắc đầu. “Con cũng không rõ nữa, sau khi nghe lời cha mua thức ăn dự trữ, thời tiết bắt đầu nóng lên, đến khoảng 25 tết thì đổ mưa lớn, qua tới ngày mồng 1 tết trời ngừng mưa và cây cối bắt đầu mọc lên. Lúc đó vì có đồ ăn nên con không ra ngoài, đồng thời do mất điện nên con chẳng thể liên lạc được với ai. Lũ cây xung quanh nhà bắt đầu tốt lên tiến hóa rất kỳ dị, có cây sau khi ăn được mèo và chó hoang thì tiến hóa thành lá có răng chó, hoa nở ra toàn lông chó rễ bứng khỏi đất mọc lên những móng vuốt sắc nhọn. Chúng trông cực kỳ hung bạo, nhưng sau đó tất cả đều bị lũ hoa hồng xử lý hết, giờ một mình nó độc chiếm nơi này, bao chặt cứng con không thể ra ngoài.”

“Trước đó con có liên hệ với bác Trần Lập chưa?”

Lan Lan hơi lưỡng lự. “Đã làm, ông yêu cầu con rời khỏi nhà bỏ lại cha, nhưng con không chịu, từ đó chẳng còn liên lạc nữa, cho tới bây giờ.”

Thành Quang thở dài. “Con thật là.”

Lan Lan cương quyết nói. “Nếu muốn đi khỏi đây thì cha phải đi với con, con sẽ không bỏ lại cha như cách người đàn bà đó bỏ cha theo người khác.”

Thành Quang sững sờ, ông chợt nhớ tới người vợ là mẹ đã sinh ra Lan Lan, năm cô vừa ra đời ông làm ăn thất bại, bà ta đã bỏ đi với người đàn ông khác để hưởng sung sướng, ông một mình nuôi con, lớn lên dù con bé có hỏi về mẹ thế nào ông cũng không muốn nói chuyện bà ta đã bỏ ông mà đi, vậy mà giờ con bé lại biết.

Lan Lan mím môi nhỏ giọng nói: “Con biết lâu rồi, là một người bạn của cha nói cho con biết. Cha đừng trách chú ấy, tất cả đều do con năn nỉ quá nên chú mới nói.”

Thành Quang mỉm cười, không muốn nói thêm về chuyện người phụ nữ đó nữa, ông bắt đầu kể cho con gái nghe về sự thay đổi của bản thân mà ông cảm nhận được, ông thấy người mình giờ đây nhẹ tênh mỗi bước đi đều như thể có gió. Lan Lan cũng nói cho cha mình biết những dòng chữ trên đầu ông và cả mình.

Cô đứng lên soi gương thì bất ngờ trên đầu dòng chữ đã thay đổi từ [Con gái lo cho cha] sang [Người con hạnh phúc nhất.]

“Sao lại thay đổi rồi.”

Thành Quang nhìn con gái mình đầy suy nghĩ, cô nói trên đầu hắn có dòng chữ [Thuần thú sư,] nhưng ông lại cảm nhận được mình có thể bay.

Vừa cảm nhận ông vừa thử thả lỏng thân thể, quả nhiên có thể nâng cơ thể mình lên lơ lửng trên không trung, nhưng cùng với đó nhịp tim trong lồng ngực tăng lên bất thường, cảm giác này rất giống khi ông hóa thú.

“Lan Lan.” Ông đứng xuống mặt đất. “Con mua loại thuốc đưa cho cha từ ai?”

“Từ một cửa hàng thảo dược online trên mạng. Sao vậy cha?”

“Chúng ta cần phải tìm được người này, loại thuốc của hắn có tác dụng gì đó.” Hiện tại ông vẫn không thể xác định được loại thuốc kia có tác dụng cụ thể là gì, nhưng ông biết nó có thể giúp ích cho con người.

“Chúng ta cần phải rời khỏi đây, đi tìm Trần Lập.” Thành Quang đưa ra quyết định.

Đoàng đoàng.

Bên ngoài vọng tới tiếng súng, một vài bóng người thấp thoáng sau lũ cây hoa hồng, từng bông hoa bám trên cửa xao động, chúng đang thu dây lại, trườn ra ngoài, cánh cửa sổ được giải thoát.

“Đi thôi bên ngoài có người tới rồi.” Thành Quang nói xong liền ôm con gái mình đạp cửa sổ bay ra.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?