Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 18: Cướp đồ.



[Dậy đi người anh em, có khách tới thăm.]

Anh Quân đang mơ màng ngủ trưa liền nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở, hắn bước xuống giường di chuyển tới cửa chính nhìn ra ngoài, bên ngoài có vài mầm cây kỳ lạ mọc lên, chúng liên tục đâm nhánh, nở hoa. Khá giống hoa xuyến chi nhưng lá đều chuyển về màu đen, cánh hoa trắng chuyển thành những đôi mắt kép giống mắt chuồn chuồn.

[Thực vật biến dị xuyến chi hóa chuồn chuồn. Nguyên nhân do chuồn đậu trên hoa xuyến chi và bị nó xử sạch, sau đó hai đứa này hợp tác với nhau cùng phát triển.
Thiên phú. Ăn mòn và phù không. Căng đấy nó có thể bay đã vậy còn có khả năng ăn mòn, sức tiến công trên diện rộng. Đặc biệt nếu tiến hóa hẳn về dạng chuồn chuồn nó sẽ sở hữu cho mình một con mắt có thể quan sát thế giới xung quanh với 360 độ. Nhưng vẫn có hai góc chết là từ phía dưới bụng và phía sau đuôi.
Linh lực cấp E 800, yếu hơn Minh Tiêu, nhưng nhìn cách nó di chuyển theo nhóm người vào đây thì rất có thể kẻ điều khiển nó có linh lực không thấp.
Phương hướng quái vật hóa. Chuồn chuồn tử khí.]

Bước vào ngõ nhà Anh Quân là một chàng trai mười tám tuổi trông bộ dạng non choẹt, theo sau là ba người đàn ông to khỏe cầm theo gậy gộc.

“Cung cấp thông tin mấy người đi cùng đi.”

[Ba người đàn ông to con không thức tỉnh thiên phú, chỉ là người bình thường, thuộc chủng loài thấp nhất, nhưng bù lại sức khỏe khá tốt. Người có thiên phú duy nhất trong nhóm đó chính là cậu nhóc đi phía trước. Hắn là một Tiến hóa giả.
Thiên phú: Câu thông vượt giống loài và chạy nhanh.
Linh lực: cấp C 2000 thấp hơn Minh Tiêu một chút.
Độ biến dị: 50, rất ổn định.
Phương hướng biến dị. Thực vật thân bò.
Trận này Minh Tiêu có thể đánh, chỉ sợ không tóm được thằng chủ mưu vì thiên phú chạy nhanh rất khó bắt.]

Minh Tiêu vừa tỉnh giấc thấy anh trai đang ngồi chồm hổm nhìn ra ngoài, liền đi tới ngó ra cùng. Cô nheo mắt khi nhìn thấy Lâm Minh Hà.

“Đó chính là Lâm Minh Hà.”

Anh Quân: “Trận này phải giao cho em rồi, anh không thể đánh lại hắn. Hiện tại độ linh lực của em là 2553 cao hơn so với hắn là 2000 chỉ là độ bệnh biến của em khá cao.”

“Anh yên tâm em xử được hắn.”

Anh Quân dặn thêm: “Mấy người đi theo hắn đều là người thường, nếu được giao họ lại cho anh.”

Minh Tiêu không yên tâm lắm. “Vậy anh nhớ cẩn thận, nếu không đánh lại cứ chạy em xử hết cho.”

“Đừng giết người.” Anh Quân không muốn Chủng phàm ăn trong người cô bé được kích hoạt, lúc đó rất khó xử lý.

“Em sẽ cố gắng.”

Anh Quân mở cửa bước ra ngoài, Lâm Minh Hà đứng sững lại, hắn cứ tưởng sự xâm nhập của mình rất kín kẽ không ngờ người trong nhà lại phát hiện ra.

Sắc mặt hắn liền thay đổi, chuyển qua trạng thái chàng trai hiền lành, dễ mến. “Chào anh.”

Anh Quân mặt lạnh nhìn bọn họ.

Thấy chủ nhà đứng đực ra đó Minh Hà bèn lên tiếng tiếp: “Nghe bảo anh có chuẩn bị đồ để đón tận thế?”

Anh Quân cười nhạt. “Đúng vậy, có vấn đề gì không?”

“Chúng tôi tới đây mời anh gia nhập cùng chúng tôi.”

Anh Quân cười khinh: “Tới mời người gia nhập mà lén lút còn mang theo vũ khí, đã thế còn kéo cả chủng thực vật biến dị tới nhà chúng tôi. Đây là thành ý của các ngươi sao?”

Lâm Minh Hà chẳng hề chột dạ. “Thời thế bây giờ đi ra ngoài không mang vũ khí không được.”

Trả lời khôn đấy, nhìn mặt thì non nhưng cung cách ăn nói chẳng non chút nào, đáng tiếc Anh Quân không nhìn thấy thiện ý trong mắt Minh Hà.

“Xin lỗi chúng tôi không có hứng thú gia nhập bất kỳ hội nào, phiền các ngươi về cho.”

“Cậu nói gì vậy?” Một người đàn ông cầm cuốc tiến lên, hùng hổ nói lớn. “Thời bây giờ nếu không đoàn kết với nhau chẳng khác gì nạp mạng cho quái vật, chúng tôi nể tình cùng là con người lại là làng xóm với nhau nên mới tới đây đón người, vậy mà cậu lại đuổi đi!”

Anh Quân nhận ra người này, hắn ở đầu làng đã lập gia đình, là một người thật thà siêng năng, hiếm khi làm mất lòng ai, nhưng Anh Quân lại không thích những tuýp người như vậy, bởi bọn họ chẳng có chính kiến riêng của mình, ai mạnh hay có tiếng nói liền nghe lời bọn họ răm rắp.

Anh Quân lạnh lùng nhìn hắn ta, vào thẳng vấn đề: “Mấy người tới đây chỉ muốn cướp đoạt đồ ăn của tôi thôi đúng không?”

Minh Hà thấy Anh Quân đi thẳng vào vấn đề, liền xuôi theo: “Vốn dĩ muốn mời anh và Minh Tiêu cùng tham gia nhóm chúng tôi tiện thể mang luôn đống đồ ăn tới, nhưng đáng tiếc anh lại cứng đầu nên bây giờ chỉ có thể.”

Hắn chỉ tay vào Anh Quân: “Giao đồ ăn đây bọn này sẽ để các ngươi được sống.”

Anh Quân cười nhạt: “Để xem các ngươi có đủ bản lĩnh hay không đã.”

Nói rồi hắn lùi lại phía sau, Minh Tiêu khởi động thiên phú [Bước nhảy của ếch.] lao lên cao hơn mười mét, xoay người một cú cực đẹp, kích phát thiên phú thứ hai [Phi tiêu chỉ thiên.]

Lần này cô bé không đọc lớn thành tiếng, chỉ nói nhỏ trong miệng, toàn thân chuyển sang màu đỏ, sợi tóc tua tủa đâm thẳng xuống nhắm vào người Minh Hà, với khả năng điều khiển thực vật của mình, hắn ra lệnh cho xuyến chi tiếp chiêu, mình vận dụng thiên phú [chạy nhanh] rời khỏi vị trí đó.

Những mũi tóc màu đỏ cắm thẳng vào đám xuyến chi, màu đen tỏa ra bám lấy từng cọng tóc đỏ bắt đầu ăn mòn. Không còn cánh nào Minh Tiêu buộc kích hoạt thêm [Hơi thở của rồng.]

Lúc này sự chênh lệch về linh lực bắt đầu hiện ra, hơi thở rồng đỏ rực xâm nhập vào thân cây của hoa xuyến chi khiến nó bị thương nặng, từ màu đen chuyển dần về màu đỏ và bắt đầu trương lên.

Minh Tiêu đáp đất, chúi đầu thẳng về phía nó, tiếp tục điều ra thiên phú [Phi tiêu chỉ thiên] chọc liên tục vào lớp hoa xuyến chi đang bị tổn thương.

Linh lực 2553 của cô không phải là trò đùa, nó ở một đẳng cấp khác so với cấp E 800, những sợi tóc sắc bén liên tục đâm thọc rất nhanh liền phá nát toàn bộ thân thể của xuyến chi.

[Lửa, nhanh xuyến chi sắp tiến vào giai đoạn quái vật hóa hoàn toàn, trở thành chuồn chuồn tử khí lúc này nếu nó bay lên không sẽ khó mà tóm được.] Hệ Thống lên tiếng cảnh cáo.

Anh Quân quay người chạy vào nhà muốn lấy bật lửa, trước mặt liền xuất hiện Minh Hà, hắn dùng thiên phú chạy nhanh thành công chặn đầu Anh Quân, lấy ra một con dao tấn công về phía Anh Quân.

[Chật cái thằng này chẳng chém được đường nào ra dạng, đâm loạn quá.] Hệ thống khinh bỉ khi thấy Minh Hà cứ thọc về phía trước mà không có một kế hoạch đánh đấm nên hồn.

Mặt Anh Quân đen thui, thằng nhóc trước mặt không có được chiêu thức gì để tấn công, thì hắn cũng chẳng khá hơn, bản thân suốt ngày chỉ biết đâm đâm chọc chọc các loại thảo dược đến cầm dao cắt tiết cổ vịt còn chưa từng làm nói gì tới đánh nhau.
[Hình như anh cũng không khá hơn.] Hệ thống mau mắn nhận ra vấn đề.

Hai kẻ không có trình độ đánh nhau, đối đầu nhau vô tình lại chẳng khiến đứa nào hề hấn gì, Minh Hà đâm bên này thì Anh Quân né bên kia, cứ né qua né lại như vậy chẳng bên nào hạ được đối phương.

Phía bên kia xuyến chi đã hoàn thành quá trình hóa quái vật hoàn toàn của mình, từng bông hoa màu đen chứa mắt chuồn chuồn to bè ra hóa thành từng con chuồn chuồn màu đen, quanh thân bao đầy tử khí màu đen, một lần vỗ cánh lớp khói màu đen bay ra khắp nơi chạm vào thứ gì liền ăn mòn thứ đó.

Ba người đàn ông đi theo Minh Hà sợ hãi lùi lại, lúc này ba con chuồn chuồn đen thoát ly khỏi sự khống chế của Minh Hà bắt lấy ba người kia, chiếc đuôi dài cong lên đâm thẳng vào não bọn họ hút khô toàn bộ thân máu thịt trong thân xác họ, chỉ trong thoáng chốc ba thân thể con người to lớn liền biến thành ba bộ da khô không còn sự sống, khi vừa rơi xuống chạm đất liền hóa thành cát bụi bay đi.

Sau khi hấp thụ xong máu thịt, sức mạnh của chuồn chuồn đen đột nhiên tăng vọt, hơi thở của rồng đến từ Minh Tiêu chẳng còn tác động được đến nó, nó bắt đầu tấn công ngược lại, một loạt chuồn chuồn đen phóng thẳng về phía Minh Tiêu, nhờ thiên phú ‘bước nhảy của ếch’ giúp cô nhanh chóng tẩu thoát, nhưng phía Anh Quân thì không.

Sau một hồi né loạn với bộ não nhỉnh hơn, số tuổi nhỉnh hơn, lực tay nhỉnh hơn, Anh Quân thành công nắm được cánh tay cầm dao của Minh Hà cướp được con dao của hắn, nhưng lúc này Minh Hà lại nở nụ cười, xoẹt một cái biết mất ngay trước mắt Anh Quân.

Thì ra hắn nhìn thấy xuyến chi lao tới, nên dùng thiên phú chạy nhanh tẩu thoát, chỉ còn lại một mình Anh Quân, hệ thống cũng không thể giúp hắn đào tẩu an toàn ngay lúc này.

Biết Tuốt bèn gào thét: [Thử dùng thiên phú lưỡi dao tinh chuẩn xem thế nào.]

Phía trên Minh Tiêu cấp tốc lao về phía Anh Quân nhằm cứu người nhưng đã bị Minh Hà chặn lại.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?