Đối với yêu cầu vô lí của Triệu Hoài, Hồ Nhã giờ đây, hận không thể g·iết c·hết được đối phương ngay lập tức. Nhưng lại nghĩ tới Băng Linh Chi, mới có thể kiềm chế được cơn giận trong lòng. Không thì ngày này năm sau, sớm đã là ngày giỗ của hắn.
- Nhanh đi, còn nhìn gì nữa? Đến trễ, là Băng Linh Chi của cô không còn đâu đấy!- Tiếng Triệu Hoài hối thúc, vẻ mặt thì mười phần nham nhở.
Bất lực, Hồ Nhã cũng chỉ có thể ngậm ngùi mà chiều theo ý của đối phương. Dù sao, Băng Linh Chi vẫn là quan trọng hơn tất cả. Mà Triệu Hoài lại dựa vào nó, để nắm thóp cô ta. Chỉ là không biết sau sự việc lần này, hắn ta sẽ có kết cục như thế nào mà thôi.
- Ta có một câu hỏi, mà lâu nay chưa dám nói ra. Cô nói xem, là ta có nên nói ra hay không?- Triệu Hoài giờ đây, đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Hồ Nhã. Nét thoả mãn đều thể hiện hết ra bên ngoài.