Long Cơ Chiến Hồn

Chương 292: Trận chiến của ba Yêu Linh



Chương 292: Trận chiến của ba Yêu Linh

Triệu Hoài mắt thấy sự tình không ổn, liền muốn rời đi. Hồ Nhã thì ngược lại, nhất quyết muốn lấy bằng được Băng Linh Chi. Hai người cũng vì đó mà bất đồng quan điểm, xảy ra cãi vã với nhau. Thế là bọn họ đều tự mình hành động.

- Hazz, nói không nghe gì hết!- Triệu Hoài thở dài một tiếng, đôi phần ngao ngán.

Hồ Nhã bên này, vẻ mặt tức tối vẫn là còn đó. Nhưng trước mắt quan trọng nhất, là lấy Băng Linh Chi về tay. Chuyện kia, cũng chỉ có thể tạm thời cất sang một bên. Ngày sau, mới tính sổ với hắn ta vậy.

Nào ngờ, chưa kịp đưa tay chạm lấy bảo vật, thì từ xa đã có hai đòn công kích đánh đến. Hồ Nhã đành tránh người sang một bên, lại đưa mắt nhìn tới. Hóa ra hai đòn t·ấn c·ông đó là Ngư Minh Côn và Bích Hải Giao Long đánh đến.

- Con hồ ly kia, lại muốn lấy trộm Băng Linh Chi, ngươi đúng là chán sống rồi mà!- Ngư Minh Côn hét lớn, tâm tình không khỏi giận dữ.

- Muốn nhân cơ hội chúng ta giao chiến, lén lấy Băng Linh Chi đi. Hồ ly nhà ngươi, đúng là xảo quyệt!- Lời này nói ra, Bích Hải Giao Long tức giận cũng không ít.

Lấy được Băng Linh Chi biến dị vốn dĩ không khó, nhưng làm sao dưới mí mắt của hai Yêu Linh cấp Thống Lĩnh này lấy đi Băng Linh Chi mới là vấn đề khó. Nếu là bình thường, Triệu Hoài sẽ dùng khí của bản thân, bao bọc lấy nó, âm thầm rời đi. Nhưng hiện tại tình hình không cho phép, hắn ta đành từ bỏ.

Ngược lại, đối với Hồ Nhã mà nói, nhất định phải lấy cho bằng được Băng Linh Chi. Cho dù có phải đối đầu trực diện với hai Yêu Linh cấp Thống Lĩnh đi chăng nữa, cô ta cũng không ngần ngại.

- Nếu hai ngươi đã phát hiện ra, vậy thì ta không ngại nói cho các ngươi biết. Thứ này, ta lấy chắc rồi!- Hồ Nhã mạnh mẽ mà đáp, khí thế uy nghiêm không thôi.



- Dựa vào con hồ ly nhà ngươi, đúng là không biết lượng sức mình mà!- Ngư Minh Côn nhìn về đối phương, hậm hực vẫn còn đó.

- Được hay không, ngươi thử rồi sẽ biết!- Hồ Nhã phát động chân thân, tùy thời đối chiến bọn họ.

- Đánh thì đánh, tưởng ta sợ các ngươi sao?- Bích Hải Giao Long cũng không hề kém cạnh, nhanh chóng nhập cuộc.

Ba Yêu Linh bọn họ, không tiếp tục nhiều lời nữa, trực tiếp tham chiến. Ai này, đều đem thực lực chân chính của bản thân ra mà đánh. Nhưng có điều Hồ Nhã lại quên mất rằng, ở đây là dưới nước. Hai cái tên kia, một con là cá, một con là rắn. Chỉ có bản thân là hồ ly, tất nhiên sẽ thua thiệt đủ đường. Vả lại, huyết mạch cũng thua kém phần nào. Đây cũng chính là lí do vì sao, Triệu Hoài khuyên cô ta nên từ bỏ. Vốn dĩ trận chiến này, cô ta khó mà có phần thắng.

- Hazz, nói không nghe, lại thích làm theo ý mình. Đúng là khó chiều mà!- Triệu Hoài núp đằng xa quan sát, than ngắn thở dài.

- Triệu Hoài, thế nào, còn chưa định từ bỏ nữa à?- DG bất chợt lên tiếng, nói lời thăm dò.

- Xem sao cái đã, được thì lấy, không thì bỏ. Dù sao thứ đồ đó đối với ta mà nói, cũng không quan trọng lắm nhưng bỏ thì lại uổng!- Triệu Hoài trầm giọng mà đáp, suy tư không ít.

Trận chiến diễn ra càng ngày càng ác liệt, ai nấy cũng đều ra sức mà đánh. Chiến khí giao nhau, dư chấn lan xa. Mặc dù là đang ở dưới nước, lại có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh của ba yêu bọn họ, khủng bố đến cỡ nào.

Nhanh chóng, thế chân vạc đã được tạo ra. Ba yêu ba phía, điên cuồng đánh tới, vô số chưởng khí được xuất ra, hàng trăm q·uả c·ầu l·ửa được bắn tới, đạn nước thành dòng mà công kích. Âm thanh p·hát n·ổ liên hồi vang lên, cực kì chói tai.



Hết đánh xa rồi tới cận chiến, sáu đuôi thành một, uy lực kinh người. Hàm răng sắc bén, từng ngoạm cắn nuốt. Thân dài uốn lượn, mạnh mẽ quật tới. Ai nấy, cũng đều có thế mạnh của riêng mình.

Chỉ là giao chiến trong thời gian dài, Hồ Nhã liền có dấu hiệu xuống sức trước hai yêu bọn họ. Hơi thở từng nhịp, bắt đầu hoảng loạn. Khí tức phát ra, đã không còn cường đại như phút ban đầu.

- Hừ, con hồ ly kia, chịu c·hết đi!- Thấy thế, Ngư Minh Côn liền dồn lực, một ngoạm cắn tới, trả lại thù xưa.

Đến khi Hồ Nhã kịp thời phản ứng, đã không thể tránh né, chỉ đành miễn cưỡng chống đỡ. Dùng sáu đuôi của bản thân, chặn lấy hàm răng sắc bén kia. Chưa kịp định thần, đã có một đòn khác đánh đến.

Bích Hải Giao Long thấy vậy, ngay lập tức ra đòn hỗ trợ Ngư Minh Côn, công kích lấy Hồ Nhã. Dù sao loại bớt một kẻ thù, bản thân nó cũng có lợi ích nhất định. Liền tụ khí giữa miệng, bắn ra một viên đạn nước.

Hồ Nhã không kịp né tránh, một đòn lãnh đủ. Bị đánh văng ra xa, miệng nôn máu tươi, sắc mặt kém đi thấy rõ. Chân thân cũng theo đó, tan biến theo làn gió thổi. Cô ta giờ đây, khó lòng mà đối phó với hai Yêu Linh còn lại.

- Con hồ ly thối tha kia, ngươi biết sự lại hại của ta chưa, hà hà hà!- Ngư Minh Côn cười lớn mà nói, hả hê không thôi.

Thoạt nhiên, không biết từ đâu lại có một đuôi đánh tới, giáng thẳng vào đầu của nó. Một đòn đau điếng, hết thấy đường luôn. Cũng phải thôi, Ngư Minh Côn làm gì có mắt mà đòi thấy đường. Điều này, khiến cho nó tức giận khôn nguôi.

- Là tên khốn kiếp nào đánh ta thế? Con rắn c·hết bằm kia, lại dám ra tay đánh lén ta. Đáng hận mà!- Ngư Minh Côn giờ đây, mười phần phẫn nộ.



- Con cá ngu ngốc, ngươi đừng quên chúng ta đang đối địch với nhau đấy. Ta đánh ngươi, thì đã làm sao nào?- Bích Hải Giao Long đáp lời, đắc ý không ít.

Nghe được lời ấy, Ngư Minh Côn như là tức điên vậy. Liền đặt Hồ Nhã sang một bên, trực tiếp đối chiến với Bích Hải Giao Long. Hai Yêu Linh bọn họ, liền quay đầu lại tự mình cắn nhau. Cô ta mới nhờ đó mà nhặt về một mạng.

- Con rắn kia, chịu c·hết đi!- Nói rồi, Ngư Minh Côn phun ra từng q·uả c·ầu l·ửa, uy lực khó mà xem thường cho được.

- Dựa vào con cá thối nhà ngươi, mơ mộng hão huyền!- Bích Hải Giao Long không hề kém cạnh, bắn ra từng viên đạn nước mà đáp trả.

Chiêu thức của hai bên giao nhau, một màn pháo hoa kinh diễm liền được diễn ra nhưng cũng không kém phần đặc sắc. Liên tiếp theo đó, là những đòn công kích mạnh mẽ đánh tới. Ai nấy cũng đều là dốc sức mà đánh, nhất quyết không chịu thua đối phương.

Đại chiến cứ như thế mà diễn ra siêng suốt một tiếng đồng hồ, hang động gần như là sắp sập tới nơi vậy. Mắt thấy cứ tiếp diễn như này cũng không phải là cách hay, thế là Ngư Minh Côn và Bích Hải Giao Long tạm thời đình chiến với nhau.

- Ngừng đi, còn đánh nữa thì hang động này sẽ sập thật đấy. Ai trong chúng ta, cũng đừng hòng lấy được Băng Linh Chi!- Bích Hải Giao Long mở lời trước, giọng điệu còn là có chút âm trầm.

Nhắc tới Băng Linh Chi, cả hai lúc này mới nhận ra điểm khác lạ. Khí tức lạnh giá ấy, dường như đã giảm đi phần nào. Đưa mắt nhìn tới, là một khoảng trống không. Băng Linh Chi, không biết đã biến mất từ bao giờ.

- Băng Linh Chi của ta đâu? Con rắn thối kia!- Ngư Minh Côn hét lớn, không khỏi hoang mang.

- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?- Bích Hải Giao Long cũng hoang mang không kém, khó mà hiểu rõ sự tình.

- Chắc chắn là con hồ ly đó rồi, nhân lúc chúng ta đánh nhau đã lấy trộm. Aaa, tức quá đi mà!- Ngư Minh Côn giờ đây, phẫn nộ đỉnh điểm.

- Còn không mau đuổi theo!- Thế là hai yêu bọn họ lần theo chút khí tức còn sót lại, một đường truy đuổi.