Sau khi phát hiện ra bảo vật đã mất, hai Yêu Linh tức tốc đuổi theo. Nhưng giờ, đã là quá muộn. Một bên khác, Triệu Hoài tay cầm Băng Linh Chi, không ngừng ra sức chạy trốn. Đây là hắn ta nhân lúc bọn họ không chú ý, mới có cơ hội thó được nó.
Cánh tay trái của Triệu Hoài lúc này, gần như bị đóng băng hoàn toàn. Cái cảm giác lạnh thấu xương tận tủy truyền đi toàn thân, khó chịu vô cùng. Nếu như không phải có dung dịch Nhiệt Năng hỗ trợ một phần, cùng với đó là DG hợp lực trấn áp. Nhưng như thế, hắn ta cũng khó lòng mà giữ Băng Linh Chi trên tay được lâu.
- DG, ngươi còn cách nào khác hay không? Chứ ta, là ta sắp chịu hết nổi rồi đấy!- Mắt thấy tình hình không ổn, Triệu Hoài liền cầu viện cứu trợ.
- Ngươi cũng đừng hỏi tới ta, ta sắp lạnh c·hết rồi đây này. Cái thứ trời đánh thánh đâm này, ngươi lấy về làm gì không biết nữa!- DG nói lời phàn nàn, tình hình cũng không khá khẩm hơn là bao.
- Đây là thiên tài địa bảo tự nhiên đấy, giá trị liên thành. Bán ra một cái, tiền không. Mà thứ này, để vào không gian lưu trữ không được sao?- Triệu Hoài hiện tại, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
- Không được, ta bây giờ không có năng lực trấn áp nó hoàn toàn. Một khi đưa vào, tất cả đồ trong không gian lưu trữ đều có khả năng bị đóng băng. Như vậy là quá mạo hiểm, ngươi tự mình lo liệu lấy đi!- DG nói lời phó thác, giọng điệu còn là có chút ngao ngán.
- Chạy như vậy hoài cũng không phải là cách hay. Xem ra, phải giấu nó thôi!- Nói rồi, Triệu Hoài bắt đầu hành động.
Tại một góc nào đó, chỉ thấy hắn ta đang cắm cúi đào đào bới bới dưới hòn đá to. Vẻ mặt không khỏi lấm la lấm lét, trong đáng nghi vô cùng. Thoạt nhiên lại có âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, quay đầu nhìn lại chính là cố nhân.
- Ngươi làm cái gì thế? Băng Linh Chi đâu? Mau giao ra đây!- Hồ Nhã thoạt nhiên xuất hiện sau lưng hắn, trầm giọng mà chất vấn. Sắc mặt cô ta giờ đây, xanh xao thấy rõ, tựa hồ như không có sức sống vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của đối phương, Triệu Hoài lại nhếch mép cười thầm. Vì cái tội không nghe lời, nên mới ra nông nỗi này. Bỗng nhiên lại không hiểu vì sao, trái tim nhói lên từng hồi, thương xót khôn nguôi.
- Ồ, là chủ nhân của ta đó sao? Sao lại trở thành cái dáng vẻ này rồi? Người không phải là đi lấy Băng Linh Chi à? Sao giờ lại hỏi ta?- Triệu Hoài thờ ơ mà đáp, nét mặt vẫn là gợi đòn như cũ.
- Đừng giả vờ nữa, lúc ta tìm đến Băng Linh Chi đã không thấy nó ở đâu rồi. Không ngươi thì còn ai vào đây?- Hồ Nhã nghiêm giọng, trừng mắt về hắn ta.
- Ui, nói như vậy là không được đâu, ta nào có năng lực đó, lấy được Băng Linh Chi dưới mí mắt của ba Yêu Linh các ngươi. Cô là cô hơi b·ị đ·ánh giá cao ta rồi đấy!- Triệu Hoài nhẹ cười mà nói, bình thản như không.
- Nói nhiều như thế, rốt cuộc là ngươi muốn gì mới chịu giao Băng Linh Chi ra đây?- Hồ Nhã bây giờ, khí tức càng ngày càng yếu. Hơi sức đâu mà dây dưa kéo dài với hắn, liền đi thẳng vào vấn đề chính.
- Chậc chậc chậc, nhìn cô kìa, không có kiên nhẫn gì cả. Trước tiên, gọi ta một tiếng 'Chủ nhân' nghe chơi nào!- Triệu Hoài ngồi lên hòn đá to, tư thế chễm chệ không ít, lên giọng mà nói. Hành động này của hắn ta, không khác gì đang đùa với lửa.
- Ngươi... Không s·ợ c·hết à?- Hồ Nhã lạnh giọng mà cất tiếng, sắc mặt âm ưu lộ rõ.
- Nếu như bây giờ, cô muốn ra tay thì cứ tự nhiên. Ta là ta không ngại rồi đấy, chỉ là không biết cô có muốn lấy Băng Linh Chi hay không mà thôi!- Triệu Hoài nhìn về đối phương, ngạo mạn không thôi.
- Ngươi...- Hồ Nhã giờ đây muốn g·iết hắn ta ngay lập tức, nhưng đáng tiếc lại không thể ra tay.
- Có kêu không thì nói một tiếng, đợi cho hai tên kia đến đây. Cô lúc đó, đừng hòng lấy được thứ đồ mà mình muốn!- So với cô ta mà nói, Triệu Hoài càng là gấp gáp. Vẻ háo hức chờ mong đều in hằng trên khuôn mặt, dễ gì có cơ hội này nhưng nguy nan mà nó mang tới cũng không hề kém cạnh.
- Đợi xong lần này, ta nhất định sẽ g·iết c·hết ngươi, băm vằm thành ngàn mảnh!- Lời này nói ra, Hồ Nhã hận không thể tả.
- Ừ, cô muốn làm gì thì làm, giờ thì kêu đi. Kêu một tiếng cũng không có c·hết đâu mà sợ. Không phải Băng Linh Chi đối với cô mà nói, rất quan trọng hay sao?- Đổi lại là Triệu Hoài nhẹ cười, một mặt điềm đạm.
- Chủ... Chủ... Chủ nhân!!!- Hồ Nhã lớn tiếng mà nói, nghiến răng ken két, khó mà kiềm chế được cơn giận trong lòng. Dù sao đối với Yêu Linh cấp Thống Lĩnh như cô ta, lại phải hướng một tên Chiến giả cấp 3 gọi chủ nhân. Điều này cho dù là ai, cũng khó mà chấp nhận.
- Wa, cô hét với ai thế? Nhẹ giọng lại một chút, mềm mại lại một chút, nữ tính lại một chút,... Nói tóm lại là, kêu một tiếng nhẹ nhàng mà giàu tình cảm cho ta nghe nào!- Triệu Hoài được đà thì càng lấn tới, bắt bẻ đủ điều, trả lại những tủi nhục trước đây đã chịu.
- Ngươi... Đừng có mà quá đáng!- Hồ Nhã phẫn nộ lộ rõ nhưng lại không thể làm gì. Bàn tay, bất giác mà siết chặt từ bao giờ.
- Sao không muốn kêu à? Vậy thì thôi đi, chúng ta giải tán ai về nhà nấy. Băng Linh Chi đó, cũng đừng hòng ai mơ tưởng tới nữa!- Nói rồi, Triệu Hoài xoay người lại ý định rời đi. Đây là cách thức giúp hắn ta chiến thắng trong mọi cuộc mặc cả.
- Chủ nhân!- Hồ Nhã cuối cùng cũng đã thỏa hiệp, giọng điệu nhỏ nhẹ mà nói với đối phương. Cô ta không cam tâm nhưng đã hoàn toàn khuất phục.
Đây cũng thứ mà Triệu Hoài muốn, hắn ta tốn công phí sức nhiều đến như thế. Chính là muốn thoát khỏi trói buộc của Mị khống tâm hoan. Một khi hai bên ở thế căng bằng bản thân mới có cơ hội phản kháng. Còn không, đời này kiếp này mặc định là bị cô ta khống chế trong lòng bàn tay.
- Sao? Cô nói nhỏ quá, ta nghe không rõ, kêu lại một lần nữa nào!- Nghe được lời đó, Triệu Hoài không khỏi đắc ý. Ngay lập tức quay trở lại, mặt đối mặt với Hồ Nhã. Xem xem, trạng thái bây giờ của cô ta ra sao. Mắt thấy, chính là một mảng khí tức âm ưu bao trùm lấy tất cả.
Thoạt nhiên, bàn tay của cô ta nắm lấy cổ áo của Triệu Hoài. Theo đó là từng đấm từng đấm giáng thẳng vào mặt hắn ta, kèm theo là từng tiếng 'Chủ nhân' vang lên. Đau đớn, nhưng lại đầy thoả mãn.
- Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân... Như vậy, có được chưa hả?- Hồ Nhã sau một hồi cực lực mát xa mặt cho hắn ta, đã bình tĩnh đi phần nào. Giọng nói như là thánh thót mưa rơi vậy đó, xao xuyến lòng người không thôi.
Còn về phần Triệu Hoài, sớm đã không còn hình người. Mặt thì dưng vù, nhất là cái miệng, b·ị đ·ánh đến độ khó mà nhìn rõ. Đây là minh chứng cho câu, làm gì thì làm, chớ nên chọc giận phụ nữ, bởi vì hậu quả nó khó lường lắm.
- Giờ thì ngươi có thể nói Băng Linh Chi ở đâu được chưa? Hay là muốn ta kêu tiếp!- Hồ Nhã nhìn về đối phương, tâm tình hài lòng không ít.
- Hướng đó, cô tự mình mà tìm đi, trong hang động ấy!- Triệu Hoài thoi thóp mà thở, thương tích đầy mặt. So với cô ta mà nói, thê thảm gấp bội phần. Còn sống, nó đã là kì tích rồi. Liền nằm im tại chỗ, đưa tay chỉ về phía xa.