Long Cơ Chiến Hồn

Chương 457: Triệu Hoài, buộc tội



Chương 457: Triệu Hoài, buộc tội

Triệu Hoài đang tắm, lại bị đám người Kim Vệ trói lại, áp giải đến đại điện trong tình trạng bán k·hỏa t·hân. Ít nhất là bọn họ còn có tính người, để hắn mặc một chiếc quần đùi. Bằng không, gió lùa lạnh c·hết mất.

- Wa, các ngươi nửa đêm nửa hôm không ngủ, lại chơi cái trò gì đây? Ta đường đường là khách quý, lại đối xử với ta như vậy. Quá đáng lắm rồi đó!- Đến khi bước vào đại diện, Triệu Hoài vẫn còn la làng chưa dứt.

Tại đây, hắn được phen sửng người. Mắt thấy là Mạc Can ngồi ở vị chí chủ tọa, Mạc Khải thì kề bên. Còn có đám người Văn Thành, Thị Thu đứng nép ở một bên. Giữa điện còn có một số người nữa, ai nấy cũng đều một thân ưu ám.

- Wa, lại chuyện gì đây? (Không lẽ Thanh Đạt và Hồ Sở b·ị b·ắt rồi. Vô lí, có bắt cũng đâu bắt tới ta. Không lẽ đã phát hiện ra chuyện mà ta làm. Cũng đâu phải, ta cũng chỉ mới đột nhập thôi, còn chưa làm gì mà. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?)- Triệu Hoài vắt óc suy nghĩ, nghĩ mãi lại không thông.

- Triệu Hoài à Triệu Hoài, không ngờ ngươi cũng có một ngày hôm nay đấy. Nhìn ngươi kìa, cũng thê thảm quá rồi đấy!- Văn Thành cất tiếng, khóe môi thì nhếch lên nụ cười đầy nham hiểm.

- Là ngươi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Định giở trò gì với ta đây?- Triệu Hoài mặc cho hai tay bị trói chặt, mặc cho trên người chỉ có chiếc quần đùi, mặc cho từng cơn gió lạnh vẫn ngẩng cao đầu, không chịu khuất phục.

- Xảy ra chuyện gì à? Ngươi làm mà ngươi không biết sao? Nửa đêm đột nhập phòng con gái nhà người ta, ý đồ giở trò đ·ồi b·ại. Làm ra chuyện tày trời, nhưng ông trời có mắt để ngươi bất thành. Triệu Hoài à, ngươi say rồi làm sai. Giờ nhận tội, biết đâu được khoan hồng!- Văn Thành đem sự tình, kể lại một lượt.



- Wa, ngươi bịa chuyện hay đấy. Ta tâm sáng như gương, trong như nước. Loại chuyện đốn mạt đó, có phải là do ngươi làm rồi vu khống cho ta không hả?- Trước những lời cáo buộc đó, Triệu Hoài vẫn bình thản như thường. Trời sập hắn còn không sợ nữa là, huống chi dăm ba cái chuyện nhỏ nhặt này.

- Im đi, ngươi tiếng ác đồn xa, ai ai mà không biết. Ở học viện thì cũng thôi đi, lại làm chuyện xấu đó ở đây. Mất mặt quá đi mất, ta không có loại bạn học như ngươi!- Văn Thành một hơi xỉa xói, đem đối phương hoàn toàn bôi đen.

( Cái tên khốn này, rõ ràng là muốn hãm hại ta. Nhìn mặt đê tiện của hắn kìa, xem ra đêm nay nhằn rồi đây!) Triệu Hoài phần nào đã nắm được tình hình, nhưng vẫn phải chờ xem mọi chuyện diễn ra như nào.

- Ta coi ngươi là khách quý mà tiếp đãi, không ngờ tới ngươi trong cung của ta lại làm ra loại hành vi bại hoại đó. Đây là không muốn để ta vào mắt sao?- Mạc Can lúc này mới lên tiếng, giọng điệu âm trầm nhưng không kém phần uy nghiêm.

- Mặt mũi của ngài, ta tất nhiên là phải nể rồi. Nhưng nói chuyện thì phải có bằng chứng chứ? Vu khống cho ta như này, là không có được đâu đấy!- Triệu Hoài bày ra dáng vẻ hiên ngang, không sợ trời không sợ đất mà đối chất với bọn họ.

- Nhà ngươi muốn bằng chứng phải không, vậy thì truyền người vào cho ta!- Mạc Can điềm đạm mà nói nhưng nét mặt thì khó mà giấu được cơn giận trong lòng.

Theo đó là hơn mười người bước vào, toàn nữ, lớn có nhỏ có, xấu có đẹp có, ốm có mập có, cái gì cũng có. Bọn họ cúi gằm mặt mà đi, thút tha thút thít. Nhìn trông dáng vẻ, dường như là mới trải qua một điếu gì đó rất kinh hãi. Nhìn thấy Triệu Hoài, lại càng trở nên sợ hãi hơn nữa.



- Wa, có lộn ở đâu không vậy? Đâu ra mà nhiều thế này? Ngươi hãm hại ta, cũng tốn phí sức quá nhở?- Triệu Hoài nhìn, nhìn đến ngơ luôn cả người.

- Wa, Triệu Hoài, già như vậy mà ngươi cũng không tha, đáng tuổi ngoại ngươi đấy. Còn đây nữa, mới mười mấy tuổi đầu, còn chưa thành niên. Cũng mai là phát hiện kịp thời, mới ngăn chặn được loại chuyện không bằng súc sinh đó của ngươi. Triệu Hoài à, ngươi đốn mạt thật đấy! Có nhận tội không hả?- Văn Thành đi quanh các cung nữ một vòng, vừa đi vừa chất vấn lấy đối phương.

- Cái tên khốn này, ngươi một vừa hai phải thôi. Muốn hãm hại ta, nghĩ cũng hay đấy. Anh đây không làm, không sợ! Ngược lại, ngươi làm như vậy, không cảm thấy hổ thẹn sao?- Triệu Hoài khẳng khái mà đáp, cây ngay thì không s·ợ c·hết đứng, chỉ sợ bọn họ cưa cây mà thôi.

- Vậy lúc đó, ngươi vu khống ta thì sao? Bôi đen phòng Kỉ luật như nào, ngươi quên rồi à? Một màn ngày hôm nay, chính là nghiệp báo của ngươi đấy. Từ từ mà tận hưởng đi!- Văn Thành ghé sát tai đối phương, vỗ vai rồi thì thầm. Trên khuôn mặt đó, lộ rõ sự đắc ý.

- Hu hu, cái tên cầm thú đó nhân lúc tối trời, giở trò đánh thuốc mê. Ý đồ... Ý đồ làm nhục... Hức hức, quốc vương điện hạ, người phải làm chủ cho chúng nô tỳ!- Một trong số cung nữ bước ra, ấp úng mà nói.

- Còn có cả ta nữa bệ hạ!- Một tên thái giám bước ra, quần áo xộc xệch mà nói lớn. Phen này, chuyện lớn thật rồi.

- Wa, còn có cả loại này! Khẩu vị của ngươi, cũng khác người quá rồi đấy. Không những già trẻ lớn bé mà gái trai cũng đều không tha. Ây, như vậy cũng không phải. Này đâu phải là gái trai không đâu, mà là gì ngươi cũng ăn! Tạp nham thật đấy!- Văn Thành không ngừng buông lời mỉa mai, khó lắm mới có cơ hội trả lại thù xưa, hắn phải triệt để tận dụng mới được.



- Các cô nói mà không nghĩ à? Một lúc 15 cô, điên vừa thôi. Vả lại còn có thái giám nữa, ta ăn dọng gì được. Mặc dù ta cầm thú thật nhưng đâu đến mức này, già không bỏ nhỏ không tha, đâu thể gì cũng ăn. Cái gì cũng tiêu chuẩn đạo đức của riêng nó. Anh đây tiêu chuẩn cao lắm đấy, đừng có mà đùa!- Triệu Hoài ra sức thanh minh nhưng tất cả cũng chỉ bằng không.

- Người đâu, đem bằng chứng lên đây. Để 'khách quý' của ta, tận mắt xem xem. Chuyện này, rốt cuộc là như nào!- Mạc Can một lần nữa cất tiếng, thanh âm vang vọng khắp nơi.

Lời vừa dứt, Trần Hào liền xuất hiện. Trên tay, là một cái khay. Trong khay, là một vòng chip đeo tay. Triệu Hoài lập tức nhận ra, đó là vòng tay của mình. Thứ này, chứa đựng toàn bộ thông tin cũng như chứng minh thân phận học viên của hắn, là vật tùy thân không thể tách rời.

- Không biết, ngươi có nhìn ra đây là vật gì không hả?- Mạc Can giờ đây, một thân uy áp đến bức người.

- Nếu như ta nói, ta làm mất thứ này vào mấy ngày trước. Các ngươi có tin ta không hả?- Triệu Hoài gượng cười, cười trong khốn khó.

- Một vật tùy thân, ngươi nói mất là mất. Lí nào lại như vậy?- Văn Thành một bên, tiếp tục mà đâm chọt.

- Ha, đừng nói là các chỉ dựa vào thứ này mà muốn định tội ta đấy nhé? Còn chưa đủ thiết phục đâu đấy, lấy thứ gì đủ uy tín một chút đi!- Triệu Hoài vẫn tiếp tục chày cối, sự tình này còn thở là còn gỡ. Một khi buông xuôi, bản thân c·hết không chỗ chôn.

- Ngươi ngoan cố, cố chấp thật đó. Đến giờ này vẫn còn chưa chịu nhận tội. Lẽ nào, phải tận mắt thấy thứ đó thì ngươi mới thừa nhận sao?- Văn Thành cầm lấy vòng chip đó, giọng điệu liền trở nên nham hiểm hơn bao giờ hết. Không dồn đối phương vào con đường c·hết, hắn quyết không thôi.

- 'Thứ đó' lại là cái chó gì nữa vậy? Các ngươi, lại giở trò gì nữa đây?- Triệu Hoài cau mày, sắc mặt đã kém nay lại càng kém hơn.