Sau một hồi thảo luận, kết quả cuối cùng là đi đến định tội Triệu Hoài. Gần như, hắn ta không có bất kỳ cơ hội nào để biện luận. Bằng chứng đều chỉa vào người hắn, trăm miệng cũng cải không được. Lần này, xem ra là toang thật rồi.
- Nói trắng ra là muốn dồn ta vào chỗ c·hết chứ gì? Thầy, bọn họ ức h·iếp em kìa. Thầy nhất định phải thay em làm chủ!- Triệu Hoài liếc nhìn sang bên cạnh, miệng cười xấu xa. Bản thân xuống nước, liền muốn kéo người khác xuống cùng.
- Thầy trò gì ở đây? Chúng ta quen biết gì nhau, xa ra chút đi bạn ơi. À, ừm, ta còn có việc, đi trước một bước đây!- Mắt thấy tình hình không ổn, thầy Mạnh liền đánh bài chuồn.
- Wa, trở mặt cũng nhanh thật đấy. Thôi được rồi, cô, cô có tin em hay không?- Triệu Hoài tiếp tục quay sang cô Nguyệt. Đổi lại, là dáng vẻ có chút chần chừ nghi ngờ của đối phương. Biết là không nhờ vả được ai, hắn chỉ đành tự lực tự cường.