Long Cơ Chiến Hồn

Chương 473: Học viện, Đào Hoa Đảo Quốc, rời đi



Chương 473: Học viện, Đào Hoa Đảo Quốc, rời đi

Vì để trừng phạt Triệu Hoài, Trần Hào liền sắp xếp cho một người ở cùng với hắn ta. Có điều là người này, có mùi hương cơ thể rất khó chịu. Nó còn đáng sợ hơn việc, ngâm mình trong một bồn đầy chất thải. Phải có tinh thần ý chí mãnh liệt lắm, mới chịu được cái mùi này.

- Đây là muốn chơi c·hết ta sao? Đáng ghét mà! Ai nghĩ ra cách này vậy, độc ác thật. Ta nguyền rủa ngươi, sinh con không có lỗ hậu!- Triệu Hoài trong lòng thầm mắng, tức giận không ít.

- Hề hề, cần gì ngồi cách xa nhau vậy?- Đại Tràng xích lại gần hắn, tỏ vẻ thân thiện.

- Cút, ngươi mà lại gần ta, là ta đánh ngươi ra bã có tin không hả? (Tên này, rõ ràng là đến giá·m s·át ta mà. Hành động về sau, e là phải cẩn thận hơn rồi!)- Triệu Hoài tránh đối phương như tránh tà, duy trì khoảng cách cố định là 2m.

- Ngươi chui từ cống lên hay gì mà hôi thế không biết nữa? Ta chưa từng ngửi qua, mùi nào kinh khủng như này cả!- Triệu Hoài nhăn nhó hết cả mặt, tâm tình cũng vì thế mà cực kì khó chịu.

- Hề hề, cái này từ lúc sinh ra ta đã như vậy rồi. Mặc dù là bị mọi người chán ghét xa lánh nhưng ai bảo, đây là số mệnh của ta cơ chứ?- Đại Tràng cúi gằm mặt, gượng cười mà nói.

- Hừ, giả vờ đáng thương cho ai xem thế? Thế tại sao ngươi lại vào đây?- Triệu Hoài nhìn tên đó, nghi hoặc mà hỏi tiếp.

- Chuyện này hả? Phải kể đến...- Đại Tràng hít một hơi dài, định bụng kể đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe. Nào ngờ, còn chưa kịp mở màn đã bị cắt ngang.



- Thôi đi, thôi đi! Ta không có hứng thú nghe ngươi kể chuyện đâu. Ta ngủ đây, đừng có mà làm phiền ta đấy!- Triệu Hoài nằm vật ra đó, mặc kệ sự đời mà th·iếp đi.

Đại lễ cũng đã kết thúc, khách quý mà Mạc Can mời cũng đã không còn lí do gì để ở lại. (Không bao gồm mười người đầu bảng và tộc nhân tộc người cá). Hôm nay, sẽ là ngày bọn họ rời đi. Dù sao có một số việc cần phải làm, nhiều người thì sẽ không tiện.

- Ta không đi đâu cả, chưa tìm được anh Hoài, ta nhất định sẽ không đi đâu!- Diệp Ninh dùng dằng không chịu đi, cứ nằng nặc đòi tìm Triệu Hoài cho bằng được.

- Còn tìm hắn cái gì nữa, cô không biết...- Trần Khánh thấy vậy, liền định kể hết mọi chuyện đã diễn ra cho cô ta nghe.

- Ngươi nói hơi nhiều rồi thì phải!- Ngay lập tức, Trung đã cảnh cáo lấy hắn. Ánh mắt lướt qua, mười phần dọa người.

- Hắn nói cái gì thế? Có liên quan đến anh Hoài sao?- Diệp Ninh câu nghe được câu không, liền tò mò mà hỏi.

- Không có gì đâu, tiểu thư chúng ta đi thôi. Có lẽ, hắn sớm đã trở về học viện rồi! Người chỉ cần trở về, là có thể gặp mặt được hắn!- Vì muốn dỗ đối phương vui, Trung chỉ đành bất đắc dĩ mà nói lời lừa lọc.

- Thật sao?- Diệp Ninh hỏi lại một lần nữa, nét mặt lộ rõ vẻ chờ mong.

- Thật!- Trung cũng chỉ đành gật đầu, lấp liếm cho qua.



- Vậy bé yêu, chúng ta trở về thôi! Về rồi, liền có thể gặp mặt Triệu Hoài anh ấy rồi!- Diệp Ninh hớn hở mà nói, b·iểu t·ình không khỏi vui vẻ.

- Mao mwao!- Hồ Nhã trong lòng cô ta lại bắt đầu náo loạn, vùng vẫy không ngừng.

- Bé yêu, em làm sao vậy?- Diệp Ninh không biết chuyện gì, liền ra sức mà vuốt ve chấn an.

Cách đó không xa, Cô Nguyệt và thầy Mạnh cũng đang bàn bạc một số chuyện. Chủ đề có liên quan đến Triệu Hoài và một số việc khác. Theo đó, thầy Mạnh sẽ là người hộ tống học viên trở về học viện. Còn cô Nguyệt sẽ ở lại, tiếp tục quan sát tình hình.

- Sau khi ta trở về, chuyện của Triệu Hoài, nhờ cô cả đấy!- Thầy Mạnh cười đùa mà nói, nhìn dáng vẻ thì chẳng có chút nào gọi là bận tâm cả.

- Có ai làm thầy mà như thầy không hả? Học viên của mình b·ị b·ắt giam mà không có chút lo lắng nào cả. Thật là không hiểu nổi, thầy nghĩ gì trong đầu nữa?- Cô Nguyệt lườm đối phương một cái, rồi nói lời quở trách.

- Yên tâm đi, thằng nhóc Triệu Hoài đó không dễ chịu thiệt thế đâu. Nếu chuyện này nó không làm, tự khắc nó sẽ có cách minh oan cho mình. Cô cứ lo lắng thế này, cũng không giúp ích được gì. Cứ tin nó là được, trông vậy thôi chứ nó đáng tin cậy lắm đấy!- Thầy Mạnh đối với hắn ta, hiểu biết quả thật là không ít.



- Mong là như vậy nhưng ta cứ cảm thấy chuyện này không bình thường một chút nào cả, e là có gì đó rất khó đoán!- Giác quan thứ sáu của cô Nguyệt cho cô ta biết, chuyện này ắt có biến.

- Ta trở về, sẽ đem chuyện này tường tận báo cáo lên trên. Bất quá, nếu có chuyện gì nguy hiểm, cô cứ tránh đi trước, rồi liên hệ với học viện là được. Học viện sẽ cho người yểm trợ!- Thầy Mạnh nói gì đi chăng nữa, thì vẫn là một người rất biết quan tâm người khác.

- Đành như thế vậy! Trước mắt, vẫn là có chuyện quan trọng hơn. Lễ tẩy rửa, phần thưởng của mười người đầu bảng trong cuộc thi lần này. Đây là cơ hội tốt để bọn trẻ trở nên mạnh hơn, phải chuẩn bị kĩ càng mới được!- Lễ tẩy rửa mà cô Nguyệt nói tới, là một trong những nghi thức linh thiên của Đào Hoa Đảo Quốc. Thông qua cái gọi là lễ tẩy rửa này, thực lực của con người ta sẽ tăng lên một cách nhanh chóng mà không phải nhận bất kì tác dụng phụ nào. Không những cơ thể xảy ra biến đổi để trở nên mạnh hơn mà tinh thần lực còn được nâng lên một tầm cao mới. Phải nói là, sức mạnh và tinh thần đều có tiến triển vượt bậc. Nếu như không phải cần sự bảo hộ của học viện, đảo quốc cũng không cần đưa ra cái giá lớn này.

- Đúng vậy, phần thưởng này rất hậu hĩnh. Không biết học viên của chúng ta, ai sẽ là người mang đến bất ngờ đây!- Thầy Mạnh nhẹ gật đầu, phần nào cảm thấy mong chờ.

Lại nói đến Triệu Hoài lúc này, đến trưa mới có dấu hiệu tỉnh giấc. Gần đây lao lực không ít, hắn sớm đã mệt mỏi. Khó lắm mới có cơ hội này, liền nghỉ dưỡng một phen. Chỉ là, chuyện này không hề dễ chịu như hắn nghĩ. Trong mơ, xém tí là hắn bị ngạt c·hết.

- Hơ hơ, rác ở ra đâu mà nhiều vậy? Hô lì shit, còn có 'vàng nổi' nữa! Mẹ kiếp, sao ta lại ăn cá thối thế này?- Trong giấc mơ, không ai biết được Triệu Hoài đã trải qua những chuyện kinh khủng gì. Nhưng nó ép hắn ta, phải giật mình tỉnh giấc.

- Ngươi cuối cùng cũng dậy rồi, hề hề!- Hắn chỉ mới vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn là hàm răng đầy chất lượng của Đại Tràng, cùng với đó là một tiếng cười giòn tan.

- Wa, con mẹ nó, ngươi lại gần ta như thế làm gì? Định dọa c·hết ta à?- Ngay lập tức, Triệu Hoài đã đấm đối phương một đấm trời giáng. Đem tên đó, hằng lên bức tường.

- Âydao, tại đây là lần đầu tiên, có người ở gần ta trong vòng bán kính 2m mà vẫn ngủ ngon đến như vậy. Ta có chút hiếu kì, nên mới đến gần ngươi xem sao?- Mặc dù ăn đấm nhưng Đại Tràng vẫn tươi cười mà nói.

- Có thế thôi đó à? Ta còn tưởng ngươi định làm gì ta nữa? Nói cho ngươi biết, anh đây khả năng chịu đựng rất cao. Dầu sôi lửa bỏng ta còn không sợ, chút mùi này thì làm gì làm khó được ta. Ban đầu thì khó chịu thật nhưng bây giờ vẫn rất khó chịu, hiểu chưa hả?- Triệu Hoài đem nghi hoặc của đối phương, tận tình mà giải đáp. Nhưng có gì đó, nó lạ lắm.

- Vậy có khác gì nhau đâu?- Đại Tràng gãi đầu, mặt ngơ ra đó.

- Đúng vậy! Biết thế thì tại sao không tự giác mà cách xa ta ra, xích gần lại làm mẹ gì? Định á·m s·át ta à?- Triệu Hoài trở mặt còn nhanh hơn là trở bánh tráng nữa. Giây trước còn điềm đạm, giây sau liền lớn tiếng mà quát tháo.