Long Cơ Chiến Hồn

Chương 480: Long Hồn phá trận



Chương 480: Long Hồn phá trận

Mạc Can và Thuồng Luồng giao chiến, mặc dù áp đảo nhưng nhất thời khó mà phân ra thắng thua. Lão ta cũng chỉ có thể giằng co với nó, muốn đánh bại thì cần phải tìm thời cơ thích hợp. Một đòn triệt để phân định thành bại.

- Cấp Thống Lĩnh đỉnh cao, lại có thực lực mạnh đến như vậy. Xem ra, ngươi không đơn giản?- Mạc Can vừa giao chiến vừa thử thăm dò.

- Con người kia, đừng nhiều lời nữa. Tiếp chiêu! Thuồng Luồng đớp mồi!- Bất chợt, tốc độ của Thuồng Luồng liền được tăng nhanh.

Giữa bầu trời đen đó, là hai thân ảnh không ngừng giao nhau. Tia sáng lóe lên liên hồi, sóng năng lượng tỏa ra vô cùng mạnh mẽ. Nó như muốn thổi bay tất cả, dư chấn lan xa đến ngoài biển. Đủ để nó, tạo thành từng cơn sóng lớn.

Dưới đất, trận chiến diễn ác liệt cũng không kém. Có được sự xuất hiện của Mạc Can, con người mới có thể căng bằng lại thế cục. Dựa vào một phần hỗ trợ của pháo laze, dần dần đẩy lùi yêu ma. Nhưng yêu ma cấp Thống Lĩnh bên ngoài, thì lại không dễ như thế.

Cũng mai là có sự giúp sức của ba Siêu Việt giả, tình hình mới không đến nổi nào. Cầm chân bọn chúng, không để bọn chúng tham gia vào trận chiến công thành. Bọn họ mới có thời gian phản công, lật ngược tình thế.

Kim Nguyên một đường chém g·iết, cơ thể càng ngày càng nóng. Dường như trong người hắn, có một thứ gì đó đang thay đổi. Hắn có thể cảm nhận rõ, sức mạnh của bản thân đang trên đà đột phá. Mở ra giới hạn, tiến nhập Chiến giả cấp 5.

- Hừ hừ, gì đây?- Kim Nguyên đang chém g·iết hăng say, lại mơ hồ mà cảm nhận được biến đổi của bản thân. Xung quanh hắn ta, là một nguồn sức mạnh mới lạ đang vỗ về lấy hắn.



- Kim Nguyên, ngươi sắp đột phá rồi? Không ngờ đấy!- Kim Hợi thấy thế, trên khuôn mặt mệt mỏi ấy liền lộ rõ nụ cười.

- Lâm trận đột phá, không biết là chuyện tốt hay là xấu đây. Ngươi thay ta ngăn cản bọn chúng, ta cần phải ổn định khí lại mới được!- Kim Nguyên thì ngược lại, sắc mặt không khỏi khó coi. Bởi vì hắn biết, tình hình này mà tấn cấp thì không khác gì việc ngồi im chịu c·hết cả. Nhưng đã đến nước này, hắn không thể không đột phá. Tất cả, cũng chỉ có thể trông cậy vào sự bảo vệ của đối phương.

- Yên tâm, có ta ở đây. Kẻ nào muốn làm phiền ngươi, phải bước qua xác của ta!- Kim Hợi dõng dạc mà đáp, chắc như đinh đóng cột.

Tự tin nói thế, nhưng hắn không chút lơ là việc trước mắt. Những yêu ma có ý đồ tiếp cận Kim Nguyên, đều bị hắn một đòn đẩy lui. Kim Hợi như một ngọn núi lớn, sừng sững không thể vượt qua. Khiến cho yêu ma, không dám đến gần.

Một bên khác, trong lòng đất, có một con Long Tinh Quái đang điên cuồng đào đường hầm. Nó dựa vào móng vuốt sắc nhọn của bản thân, đào ra một thông đạo nối đến vị trí của Long Hồn. Đây, mới thực sự là mục đích chính của lần yêu ma t·ấn c·ông này. Thuồng Luồng ngoài kia, cũng chỉ là mồi nhử.

- Két két két!- Mắt thấy Long Hồn to lớn trước mắt, Long Tinh Quái liền vui mừng mà kêu lên.

- Hử, gì mà ồn thế?- Long Hồn bị tiếng ồn đánh thức, mơ hồ mà tỉnh giấc. Nhìn quanh một lượt, nó phải nheo mắt lại mới có thể nhìn thấy thứ nhỏ nhắn trước mặt.



- Hỡi thứ nhỏ bé kia, ngươi đến đây để làm gì? Có biết là làm phiền ta, kết cục như nào không hả?- Long Hồn nói tiếp, kèm với đó là khí thế cực kì khủng bố.

- Két kẹt két két!- Long Tinh Quái bị dọa sợ không ít nhưng lấy hết can đảm mà đem sự tình, một hơi kể rõ.

- Thì ra là như vậy, ngươi tới đây để giải cứu ta sao? Được rồi, đừng nói nữa. Giúp ta, tháo xích sắt này đi!- Long Hồn sau khi biết rõ sự tình, cũng thu liễm khí tức lại. Lỡ như dọa đối phương sợ chạy mất thì khác gì bê đá tự đập chân mình.

Long Tinh Quái nghe vậy, liền dùng móng vuốt mà t·ấn c·ông vào xích sắt trên người Long Hồn. Nhưng đáng tiếc, cho dù nó có dùng lực bao nhiêu đi chăng nữa, xích sắt một chút tổn hại cũng không. Đổi lại, là tay nó đã sưng vù lên.

- Ét ét ét két két ẹt ẹt!- Long Tinh Quái nhỏ giọng mà nói, bộ dạng còn là có chút ủy khuất.

- Sao, phá không được à? Vậy văn tự dưới đất, ngươi xóa có được không?- Long Hồn sớm biết mọi chuyện không dễ dàng gì, nên cũng chẳng đổi gì bất ngờ.

Long Tinh Quái theo lệnh hành sự, đem những văn tự kì quái đó cào sạch không bỏ sót một chữ nào. Đại trận cũng vì thế mà bị hủy, ảnh hưởng không nhỏ đến căn cơ của Đào Hoa Đảo Quốc. Tiếp theo đây, chính là một màn long trời lở đất.

- Chuyện gì thế này? Đại trận sao lại ngắt quảng rồi? Không phải, là sụp đổ mới đúng!- Cùng lúc đó, bên phía Ông Ba cũng cảm nhận được điều bất thường. Đại trận không biết vì sao, lại không thể khởi động được nữa.

- Haha, nhóc con, tránh qua một bên đi. Đã đến lúc, ta đây trả lại nhân gian rồi!- Long Hồn cười không khép được miệng, Long Tinh Quái nghe lệnh thì vội vàng mà núp kĩ vào một bên.



Chỉ thấy, Long Hồn gầm lên một tiếng thật lớn, âm thanh chấn kinh cả một vùng. Đất đá ở đó, nứt nẻ thành mảnh vụn. Chín cột trụ cũng theo đó mà sụp đổ. Không có sự trói buộc của Thiên ma dưỡng yêu đại trận, Long Hồn cũng không còn bị kiềm hãm nữa.

- Ơ, đ·ộng đ·ất à?- Triệu Hoài còn đang suy tính xem xem nên hành động thế nào, còn chưa có kế hoạch cụ thể thì mặt đất dưới chân đã run lắc dữ dội. Hắn ngơ ngác đứng nhìn, không biết chuyện gì đã đang xảy ra. Nhưng dự cảm lại mách bảo, không mau trốn đi thì họa sát thân sẽ tới.- Quái lạ, sao cứ cảm giác sắp b·ị đ·ánh thế này?

Long Hồn lắc mình một cái, xiềng xích trên người liền biến thành sắt vụn. Nó ngước mắt nhìn lên, không nói lời nào liền lao thẳng lên phía trên. Địa lao cũng vì thế mà bị phá hủy, c·hôn v·ùi trong đống phế tích.

- Haha, các ngươi trói buộc ta hơn trăm năm. Ngày hôm nay, ta cuối cùng cũng thoát khỏi chốn ngục tù đó. Hôm nay, cũng sẽ là ngày các ngươi máu chảy thành sông. Còn tên khốn kia nữa, cút ra đây cho ta. Dám trêu đùa ta, ngươi tốt nhất là đừng để ta gặp được ngươi. Bằng không, ta diệt cả họ nhà ngươi!- Thanh âm vang vọng giữa trời, theo đó là một thân ảnh to lớn xuất hiện. Long Hồn uốn mình, bề thế ngút trời.

- Âm thanh đó, khí tức này! Không lí nào, nó...- Mạc Can nghe được âm thanh đó, dự là có chuyện không lành. Ánh mắt nhìn về phía Vương Cung, trong lòng trào dâng một nổi bất an.

- Ngươi mất tập trung đi đâu thế, tiếp chiêu!- Thuồng Luồng quấn lấy đối phương, không cho lão ta rời đi. Mạc Can bị nó quấy phá, dây dưa với nó không dứt ra được.

- Chuyện gì thế kia, sao nó lại thoát được ra ngoài vậy?- Hai người canh gác địa lao còn đang bàng hoàng do v·ụ n·ổ trước đó, giờ đối mặt với cảnh này, không khỏi hoang mang.

- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai! Nhanh, ngăn cản nó lại. Khởi động đại trận!- Nhưng đáng tiếc thay, đại trận giam cầm bây giờ đã không còn tác dụng với Long Hồn được nữa. Nó gầm lớn một tiếng, đại trận chưa thành đã b·ị đ·ánh nát. Chỉ một ánh nhìn, đã khiến con người ta chìm đắm trong nổi sợ hãi.

- Yêu ma nhà ngươi, cút đi cho ta!- Mạc Can vì không muốn dây dưa nữa, liền xuất ra đại chiêu. Tụ khí vào tay, chưởng ra một tia sáng màu hồng. Đem Thuồng Luồng trực tiếp đánh lui về sau, vội vã mà rời đi.