Long Cơ Chiến Hồn

Chương 483: Triệu Hoài, tắm



Chương 483: Triệu Hoài, tắm

Vì muốn làm phân tâm sự chú ý cũng như chọc tức đối phương, Mạc Can không ngừng dùng lời lẽ khiêu khích với Long Hồn. Chỉ có như vậy, lão ta mới có cơ hội giành lấy chiến thắng trong trận chiến này.

- Thì sao, con người nhỏ nhoi các ngươi vốn dĩ hèn mọn. Năm đó, không phải cái tên đó xen vào chuyện của ta, ta sớm đã tiêu diệt hết các ngươi rồi!- Long Hồn ngữ khí gắt gỏng, thật là bị lão ta chọc giận.

- Đó là do ngươi yếu kém thì trách được ai. Hôm nay, ta cũng sẽ thay trời hành đạo. Đem con ác long nhà ngươi, một lần nữa thu phục lại!- Mạc Can lời lẽ hùng hồn, khí tức tỏa ra càng là mãnh liệt hơn bao giờ hết.

- Hừ, chỉ dựa vào ngươi, đúng là không biết tự lượng sức mình mà!- Long Hồn gầm lên một tiếng thật lớn, rồi lao nhanh đến đối phương.

Bầu trời vì trận chiến của yêu người bọn họ mà dấy lên một trận cuồng phong. Mây lại thêm đen, trời càng thêm tối. Gió lớn quét qua, như muốn thổi bay tất cả. Cơn giông này, không biết kéo dài đến bao giờ mới dứt.

Một bên khác, trong một hồ nước chất đầy xác yêu ma. Mỗi một con, đều có v·ết t·hương chí mạng ở cổ. Máu của bọn chúng, một phần nhuộm đỏ mặt nước. Nhưng Triệu Hoài thì lại không quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt đó, thản nhiên mà tắm ở đây. Tự nhiên, cứ như là ở nhà.

- Hết chưa ta? Sao không ngửi thấy mùi gì hết vậy? Không lẽ là, mũi ta điếc rồi sao?- Triệu Hoài ngửi ngửi cánh tay của mình, mãi lại không ngửi ra mùi gì. Hắn liền hoài nghi bản thân, hôi hay là không hôi.

- Người ta thì liều mạng nơi chiến trường, ngươi ở đây liều mạng tắm rửa. Cũng ra gì và này nọ đấy!- DG cất tiếng, vẫn là mỉa mai như thường.



- Làm gì? Ngươi muốn ta thí mạng với bọn chúng sao? Đùa vui thật, có chuyện gì vui hơn không?!- Triệu Hoài cười khẩy mà đáp, chẳng mải mai mà quan tâm tới.

- Ngươi dù sao cũng là truyền nhân của Long Thần, trách nhiệm trên mình là bảo vệ người dân. Đó là điều, không thể phó thác. Nay lại trốn chui trốn nhủi ở đây, thật là không đáng mặt đàn ông mà!- DG nói tiếp, một thân khí phách hào hùng.

- Ta biết, nhưng một người một máy chúng ta thì làm được gì? Một tên Chiến giả cấp 4, một bộ chiến giáp cổ lỗ sĩ. Ra đó, nhét kẻ răng yêu ma còn không đủ nữa là. Chuyện nhà của người ta, bớt lo bao đồng lại đi. Vắng mợ thì chợ vẫn đông, không cần chúng ta phải nhọc lòng đâu!- Triệu Hoài ngoài việc cười trừ ra, thật cũng chẳng biết làm gì hơn.

- Nhưng có nói thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ như thế này được!- DG cực lực khuyên giải nhưng hắn lại chẳng buồn mà để vào tai.

- Wa, hôm nay ngươi ăn trúng cái gì thế, nói chuyện sướt mướt nghe ghê quá đi! Ta đã bảo rồi, chuyện đó không liên quan đến chúng ta, dây vào làm gì cho khổ. Có một số chuyện, không phải cứ muốn là được đâu!- Triệu Hoài lắc nhẹ đầu, rồi lại tiếp tục mà kì cọ cơ thể.

- Ha, nói cho cùng là ngươi sợ chứ gì? Không sao, ta hiểu mà. Dù sao, so với những anh hùng thật sự. Ngươi, cũng chỉ là một tên rác rưởi không hơn không kém mà thôi!- DG vẫn chưa chịu từ bỏ, dùng ngôn từ mà công kích lấy hắn ta.

- Định dùng chiêu khích tướng à? Ngươi nghĩ có tác dụng với ta sao? Trò này ta chơi chán chê rồi đấy!- Triệu Hoài thái độ dửng dưng, hắn biết DG muốn làm gì nhưng chuyện này, hắn cũng đành lực bất tòng tâm.

Giữa lúc Triệu Hoài đang tắm, lại có yêu ma xông tới t·ấn c·ông lấy hắn. Một thương vụt qua, yêu ma đó liền ngã xuống. Một màn này, diễn ra chưa quá ba giây. Đừng thấy hắn như thế mà tưởng hắn lơ là, tính cảnh giác của hắn ta vốn dĩ rất cao.



- Sao cái lũ này cứ thích tìm c·hết thế nhở? Ta chỉ muốn tắm thôi mà, có cần hết tên này đến khác tìm c·hết không hả? Nước lại đục thêm nữa rồi. Khó khăn lắm mới tìm được cái hồ này, vậy mà cũng không yên với các ngươi nữa!- Triệu Hoài sau khi giải quyết xong yêu ma đó, vẫn là như trước đó thản nhiên mà tắm.

- Là ai?- Thoạt nhiên, động tác của Triệu Hoài khựng lại một nhịp. Hắn cảm thấy, như thể có ai đó ở quanh đây. Liền đưa mắt nhìn quanh, thăm dò tình hình một lượt.

- Triệu Hoài, là tên khốn nhà ngươi!- Từ trong bụi rậm gần đó bước ra, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.

- Là cô à, Thị! Chậc chậc chậc, gặp nhau ở đây đúng là có duyên mà!- Triệu Hoài thấy người đến là cô ta, cũng thả lỏng bản thân hơn.

- Ngươi tại sao lại ở đây? Không phải, giờ này ngươi đang bị giam trong ngục hay sao?- Ngược lại, Thị nhìn thấy hắn, cẩn thận mà đề phòng lấy.

- Ta tại sao lại không thể ở đây? Vả lại, cô nhìn chằm chằm ta như thế là có ý gì? Nói cho cô biết, ta hiện tại không mặc đồ đâu đấy. Cô mà thấy thứ không nên thấy thì đừng có trách ta không có nhắc nhở đó!- Triệu Hoài nham nhở mà nói, theo đó là nửa thân trên lộ ra khỏi mặt nước.

- Ngươi, cái tên biến thái c·hết tiệt kia, ngươi làm gì thế?- Thị lấy tay che mặt, còn không quên lớn tiếng mắng nhiếc hắn ta.

- Biến thái? Nói ai đấy? Ta đang tắm, cô từ đâu chui ra lại nói ta là biến thái. Hứ, nếu cô đã nói như vậy. Ta cũng không ngại, làm biến thái một phen đâu. Mlem mlem!- Triệu Hoài bị mắng, trong lòng không vui. Liền đem cô ta, trêu đùa cho bỏ tức. Bước đi trong nước, từng bước mà tiếp cận cô ta.



- Tên khốn kia, ngươi đừng qua đây, ta la lên đó!- Thị lui bước về sau, sợ hãi mà hét toáng lên.

- La đi! Hihi, cô mà la lên, yêu ma cắn cổ cô đó. Đừng quên, bây giờ là tình hình gì!- Triệu Hoài được đà, càng là ra sức mà hù dọa đối phương.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi...

Bất chợt, một thương lại vụt qua. Thị được phen đứng tim, như c·hết lặng tại chỗ. Hai chân run rẩy, bần thần mà ngồi bệt xuống đất. Một thương đó, sát khí cực kì khủng bố. Như thể, đưa con người ta vào cõi c·hết vậy. Với sự thay đổi trong thoáng chốc đó, cô ta khó mà thích nghi.

- Nơi đây đã không an toàn rồi, đi thôi!- Triệu Hoài không biết từ lúc nào quần áo đã được mặc trên người, lãnh đạm mà bước qua cô ta như chốn không người.

- Ngươi... Ngươi...- Thị quay đầu nhìn lại, mắt thấy là một thương đó của hắn đã xuyên qua đầu một con yêu ma phía sau bản thân. Đến lúc này, cô ta mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

- Ngươi gì nữa, không lẽ cô muốn ta làm thật đó à? Xin lỗi nhé, anh đây tiêu chuẩn cao lắm đấy. Cô với không tới đâu!- Triệu Hoài thu hồi thương lại, mặc kệ Thị ở đó, tiêu sái mà bước đi.

- Ngươi... Cái đồ khốn kiếp kia, đứng lại đó cho ta!- Thị lúc này mới hồi thần trở lại, đứng dậy mà lẽo đẽo theo sau hắn. Mặc dù không muốn đi theo hắn ta một chút nào cả nhưng đây cũng quá là nguy hiểm đi, cô ta dành miễn cưỡng bản thân. Đi theo hắn, vẫn là an toàn hơn.

- Wa, sao cô hở ra là cứ mắng ta thế? Ta làm gì cô? Không mắng ta, thì cô c·hết à?- Triệu Hoài bị cô ta mắng, sắc mặt không khỏi khó chịu.

- Ngươi năm lần bảy lượt trêu đùa ta, bảo kiếm của ta ngươi cũng lấy mất. Vậy mà lại nói là không làm gì? Hừ, cái đồ khốn nạn!- Thị vẫn chưa chịu thôi, mắng nhiếc hắn ta không ngừng, trút ra cơn giận trong lòng. Bị hù như thế kia, không chém hắn c·hết đã là may lắm rồi.