Thời điểm Lục Trường An đi tới Sự Vụ Đường thì mặt trời đã xuống núi, trước cửa điện không tìm thấy bóng dáng của bất kỳ ai.
Trong đại điện rộng lớn, bốn phía treo đèn cầy toả ra ánh sáng dìu dịu, có một nữ nhân mặc váy tím, tuổi chừng ba mươi đang cúi đầu đối chiếu sổ sách.
Nghe được tiếng bước chân tới gần, nữ nhân mặc váy tím hơi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi:
"Vị sư huynh này trông thật lạ mặt, ngươi tới là để nhận bổng lộc tháng vừa rồi ư?"
"Đúng thế!"
Lục Trường An gật gù.
"Ầy! May mắn sư huynh đến kịp, nếu muộn thêm chút nữa là sư muội sẽ hết giờ làm. Như vậy, ngươi liền phải chờ đến tháng sau!"
Nữ nhân mặc váy tím nhoẻn miệng cười, thả bút lông trên tay xuống, lẳng lặng nhìn hắn.
Lục Trường An hiểu ý lập tức lấy lệnh bài của mình ra đặt lên trên quầy.
Nữ nhân mặc váy tím cầm lấy lệnh bài, xem xét chốc lát, tiếp theo đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, dùng ánh mắt cổ quái đánh giá Lục Trường An, hồi lâu sau, nàng mới mở miệng dò hỏi:
"Sư...khục...các hạ là đệ tử tạp dịch?"
"Vâng! Tại hạ Lục Trường An bái kiến chấp sự đại nhân!"
Lục Trường An ôm quyền nói.
"Ách..."
Nữ nhân mặc váy tím há to miệng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ bất khả tư nghị.
Ở Vũ Dương Tông, đệ tử tạp dịch thông thường đều là thiếu nam thiếu nữ mười mấy tuổi nha. Từ lúc nàng trở thành chấp sự đến nay, đây là lần đầu tiên gặp phải một vị đệ tử lớn tuổi như thế.
Nhìn dáng dấp của Lục Trường An, hẳn là đã ngoài bốn mươi rồi đi, tuổi tác thậm chí còn nhiều hơn nàng...
Ở cái độ tuổi của hắn, phần lớn đều đã trở thành chấp sự, trưởng lão hoặc là đã rời tông, trở về thế tục cưới vợ sinh con rồi.
Lục Trường An không để ý tới ánh mắt dị dạng của nàng, mà bình tĩnh nói:
"Tại hạ là Tàng Kinh Các tạp dịch, nhưng theo lời của Vũ Tôn, thân phận của ta tuy là đệ tử tạp dịch, nhưng được phép hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử ngoại môn, đúng chứ?"
Nữ nhân mặc váy tím bấy giờ mới hơi hồi phục tinh thần, gật đầu đáp:
"Theo thông lệ thì là vậy!"
Vừa nói, nàng vừa lấy ra ba lọ đan dược, đồng thời đem lệnh bài của Lục Trường An đặt lên khe rãnh trước quầy.
Lệnh bài chợt loé sáng một cái, số điểm cống hiến bên trên mặt lệnh bài lập tức từ nguyên bản 0 điểm chuyển thành 6 điểm.
Lục Trường An cầm lấy đan dược cất vào ống áo, tuy nhiên, hắn vẫn chưa vội vã rời đi.
"Các hạ còn chuyện gì nữa sao?"
"Xin hỏi chấp sự đại nhân, nếu giao nộp đồ vật cho tông môn là có thể đổi được điểm cống hiến đúng không?"
Lục Trường An do dự chốc lát, lên tiếng hỏi.
"Ừm! Chỉ là nếu là đồ vật giá trị quá thấp thì ta sẽ không thu!"
Nữ nhân mặc váy tím hờ hững đáp, nàng cũng không cho rằng một tên đệ tử tạp dịch nho nhỏ có thể nộp lên vật gì tốt.
Nhưng mà nháy mắt sau, gương mặt của nàng tức khắc sững sờ.
Bởi vì Lục Trường An thình lình lấy ra một khối đá lục giác màu trong suốt.
"Nguyên thạch?"
Nữ tử mặc váy tím thì thào, nội tâm âm thầm giật mình.
Ở trong võ giới, nguyên thạch quả thật được sử dụng giống như tiền tệ. Có điều, thường thường chỉ có Luyện Tạng đại võ sư trở lên mới nắm giữ.
Võ giả cấp thấp hơn, đa số vẫn sử dụng vàng bạc để giao dịch.
Không nghĩ tới, trong tay Lục Trường An càng nắm giữ nguyên thạch, chính mình ngược lại đã xem thường hắn rồi.
Lục Trường An cười khẽ, từ trong ống tay áo lấy ra ba khối nguyên thạch đặt lên trên bàn nói:
"Xin hỏi chấp sự, những nguyên thạch này có khả năng đổi được bao nhiêu điểm cống hiến?"
Nữ nhân mặc váy tím cầm lấy nguyên thạch, lật trái lật phải vài lần, tiếp theo vận chuyển khí huyết dò xét nguyên khí bên trong, hồi đáp:
"Một khối nguyên thạch đổi được 100 điểm cống hiến, ba viên tổng cộng là 300 điểm"
"Chỉ có 300 điểm thôi sao?"
Bấy giờ, đến lượt Lục Trường An há hốc mồm.
Theo giá thị trường, một khối nguyên thạch tương đương với một vạn lượng bạc.
Ở Vũ Dương Tông, một điểm cống hiến sẽ đổi được 10 lượng bạc.
Dựa theo công thức như vậy, một khối nguyên thạch phải đổi được 1000 điểm cống hiến mới đúng.
Nữ nhân mặc váy tím tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn, mỉm cười giải thích:
"Tông môn thu về vật phẩm, giá trị thường thường sẽ thấp hơn giá thị trường. Nếu các hạ không muốn trao đổi, cũng khỏi cần miễn cưỡng!"
Lục Trường An híp mắt trầm tư, sau đó bất đắc dĩ buông tay.
Không có cách, hắn sở dĩ muốn dùng nguyên thạch trao đổi điểm cống hiến là muốn mua sắm dược liệu luyện chế Đoán Cốt Đan từ tông môn.
Nếu để hắn tự mình thu thập, vậy thì chẳng biết lúc nào mới thu thập xong.
Mà thôi, 100 điểm thì 100 điểm đi, Lục Trường An âm thầm thở dài.
"Các hạ còn muốn trao đổi nữa không?"
Nữ nhân mặc váy tím thúc giục.
"Đổi!"
Lục Trường An cắn răng gật đầu, đồng thời nói thêm.
"Xin hỏi chấp sự, một phần linh dược của Đoán Cốt Đan giá trị bao nhiêu điểm cống hiến?"
"Ồ, các hạ là nhị phẩm luyện đan sư?"
"Tạm thời còn chưa phải, ta chỉ muốn thử học tập luyện đan mà thôi!"
Lục Trường An đáp, hắn mặc dù nắm giữ Thái Huyền Đan Kinh, nhưng chưa bao giờ động thủ luyện đan, nên không tính là luyện đan sư.
Không phải luyện đan sư, lại muốn dùng nhị phẩm đan dược để học tập?
Luyện đan sư không phải cần bắt đầu từ luyện đan sư học đồ, đến nhất giai, rồi mới đến nhị giai ư?
Nữ tử mặc váy tím chỉ cảm thấy im lặng đến cực điểm, nhưng nàng cũng không khuyên can mà nói:
"Một phần linh dược là 30 điểm cống hiến. Các hạ muốn đổi mấy phần?"
"Năm phần!"
"Được, làm phiền đợi chút!"
Nữ tử mặc váy tím gật gù, xoay người đi tới tủ gỗ phía sau lưng, chậm rãi lấy ra linh dược đặt vào trong túi vải.
Cứ như thế, Lục Trường An bỏ ra 150 điểm cống hiến, mua năm phần linh dược, trên người hắn chỉ còn 156 điểm cống hiến.
Giao dịch xong xuôi, Lục Trường An vác theo bao tải linh dược, dưới ánh mắt kỳ dị của nữ tử mặc váy tím, lửng thửng rời khỏi Sự Vụ Đường.
Đợi đến khi thân hình của hắn khuất bóng ở trong màn đêm, nữ tử mặc váy tím mới thu hồi ánh mắt, lắc đầu cười nhẹ:
"Đúng là một kẻ thú vị!"
....
Sáng sớm hôm sau, Lục Trường An chạy tới Tàng Thư Các xin nghỉ phép, sau đó, cõng theo túi linh dược đi tới Đan Dương Phong.
"Địa Hoả là hoả diễm sinh ra từ dưới lòng đất, chỉ cần là tông môn hay gia tộc luyện khí, luyện đan đều sẽ có biện pháp tiếp dẫn Địa Hoả lên để luyện chế binh khí, đan dược. Ở Vũ Dương Tông cũng có một ngọn núi sở hữu Địa Hoả, chính là Đan Dương Phong"
"Nghe đồn, phong chủ của Đan Dương Phong, Diệp đại sư là một vị tam phẩm luyện đan sư. Tuy rằng tu vi chỉ là nhất khí đại võ sư, nhưng địa vị càng không thấp hơn Vũ Dương Tứ Tôn! Có điều, tính cách của Diệp đại sư giống như rất nóng nảy, cổ quái, nếu chọc giận ông ta, thì ngay cả tông chủ hay Tứ Tôn, Diệp đại sư đều không thèm cho mặt mũi!"
Lục Trường An một bên đi đường, một bên thấp giọng thì thào, những tin tức trên là hắn hỏi thăm được từ trong miệng của Liễu chấp sự.
Về phần Liễu chấp sự chính là vị nữ tử mặc váy tím quản lý Sự Vụ Đường mà hắn gặp chiều hôm qua.
Sau khi leo l·ên đ·ỉnh Đan Dương Phong, đập vào mắt là một toà đại điện cao lớn, xung quanh rợp bóng cây xanh.
Phía trước đại điện, dựng đứng 1 toà bia đá cao chừng một trượng, phía trên ghi nguệch ngoạc hai chữ Đan Đường.
Hiện giờ, bên ngoài Đan Đường có rất nhiều võ giả đứng xếp hàng cầu đan.
Trong đó, tuyệt đại đa số là đệ tử nội môn, cũng có mấy vị chấp sự.
Ở trong Sự Vụ Đường của Vũ Dương Tông mặc dù có cung cấp đan dược, nhưng một chút đan dược đặc thù, thì sẽ không chuẩn bị sẵn, vì thế, nếu mọi người cần gấp loại đan dược đặc biệt nào, có thể tới Đan Đường cầu đan.
Đằng trước cửa đại điện, có một tên đệ tử Đan Đường đang tiếp nhận đăng ký.
Lúc đến lượt mình, những người cầu đan sẽ tiến lên giao nộp linh dược cùng số lượng điểm cống hiến tương ứng. Sau khi luyện chế xong xuôi, Đan Đường sẽ chủ động cử tạp dịch tìm tới thông báo.
Lục Trường An quan sát vài vòng, tiếp theo đi tới cuối hàng, lẳng lẳng chờ đợi.
Chừng nửa canh giờ sau mới đến lượt của hắn.
Gã đệ tử Đan Đường kia nhìn thấy dáng vẻ của hắn, hơi khách khí hỏi:
"Ra mắt tiền bối, xin hỏi tiền bối muốn luyện chế loại đan dược gì?"
"Ta không phải tới cầu đan mà là muốn thuê phòng luyện đan!"
Lục Trường An lạnh nhạt nói.
"A, tiền bối là một vị luyện đan sư?"
Đan Đường đệ tử có chút kinh ngạc hỏi.
"Xem như thế đi!"
Lục Trường An gật đầu, cũng không phủ nhận.
Nghe được hắn khẳng định, ánh mắt tên đệ tử Đan Đường nọ hiếm thấy lộ ra vẻ thân thiết.
Luyện Đan Sư trước nay cực kỳ cao ngạo, đối mặt với võ giả bình thường, bọn họ sẽ không đặt ở trong lòng. Nhưng nếu gặp được một vị Luyện Đan Sư, vậy thì hoàn toàn khác biệt.