Lục Trường An khẽ dừng bước chân, từ bên trên giá sách cầm lên một quyển cổ tịch, chăm chú quan sát.
[Chí Tôn Bản Kỷ, tựa hồ ẩn chứa một môn công pháp cao minh nào đó, phi thường thiếu thốn...]
"Chí Tôn Bản Kỷ sao? Chí Tôn lại là cảnh giới gì?"
Lục Trường An gãi gãi đầu, thấp giọng thì thào.
Đây là một quyển sách màu đen, bìa sách không có chữ, bên trong trang giấy đã ố vàng, ghi chép từng dòng văn tự cổ lão, vừa nhìn liền biết chúng nó rõ ràng không phải văn tự ở Thần Binh Giới.
Nếu là người bình thường, thì chắc chắn sẽ không đọc hiểu nội dung của cổ tịch, bản thân Lục Trường An đồng dạng chẳng phân biệt được, chỉ có thể mượn nhờ pháp mục giải đọc.
Nhưng để hắn kinh ngạc đó chính là bên trên mỗi một văn tự lại mang theo một luồng khí thế bễ nghễ thiên địa, vẻn vẹn nhìn lướt qua đã khiến cho Lục Trường An cảm giác vong hồn đạo mạo.
Tác giả của cổ tịch rất cuộc là ai? Có thể khẳng định, đối phương sở hữu tu vi vô cùng khủng bố, hoàn toàn vượt xa tầm hiểu biết của hắn.
Mà lại, luồng khí thế kia, người bình thường hiển nhiên không cách nào cảm nhận ra, Lục Trường An bởi vì nắm giữ pháp mục mới nhìn được đôi chút mánh khóe.
Lục Trường An khẽ híp mắt, coi như không hiểu được văn tự, nhưng chỉ dựa vào khí tức của nó liền đủ để kinh sợ vô số lão quái rồi.
Hắn không biết, năm đó, vị tiền bối kia viết ra bản kỷ là loại tâm tình gì, nhưng bên trong mỗi một chữ lại ẩn giấu một tia cô độc, t·ang t·hương, dù cách vô số năm vẫn chưa từng tiêu tan.
"Tu vi của người nọ tuyệt đối mạnh ngoại hạng!"
Hai mắt Lục Trường An sáng rực, không chút do dự cầm lấy cổ tịch, xoay người đi ra cửa, chẳng thèm đoái hoài tới những môn công pháp bí tịch khác.
"Tiền bối, vãn bối muốn mượn xem nó!"
"Ừm?"
Vũ Tôn từ từ mở mắt ra, phát hiện Lục Trường An dĩ nhiên lựa chọn quyển sách này, khuôn mặt già nua bất giác trở nên kỳ dị.
Bởi vì quyển cổ tịch trong tay hắn vô cùng quỷ dị, bên ngoài trông thường thường chẳng có gì lạ, nhưng mỗi một trang giấy lại ẩn chứa loại lực lượng khủng kh·iếp nào đó, coi như là Vũ Dương tông sư, muốn mở ra một trang đều phải mệt bở hơi tai.
Gần trăm năm trước, vì tìm hiểu nội dung của cổ tịch, Vũ Dương tông sư đã từng bỏ ra nửa năm trời, ngày ngày ngâm mình ở trong Tàng Kinh Các nếm thử, mới thành công lật xong cả quyển sách.
Sau đó, không có sau đó, bởi vì dù đã đọc thuộc lòng hết thảy văn tự ghi chép trong cổ tịch, nhưng Vũ Dương tông sư ngay cả một chữ cũng chẳng hiểu được.
Vũ Dương tông sư tiêu tốn nửa năm lật xong bảy trang giấy, mà Luyện Tạng cường giả như lão và Tam Tôn khác, thì ngay cả một tờ cũng không lật ra nổi.
Bởi vậy, khi nhìn thấy Lục Trường An lựa chọn cổ tịch, lão mới có b·iểu t·ình như vậy.
"Ngươi thật muốn lựa chọn nó?"
Vũ Tôn trầm giọng hỏi.
"Vâng!"
"Vậy được rồi! Nếu thích thì cứ cầm đi đi, khi nào đọc xong liền trả về, không cần vội vã!"
Vũ Tôn thản nhiên nói, âm thầm suy đoán, Lục Trường An hẳn là rất nhanh sẽ đem cổ tịch trả lại mà thôi.
Lựa chọn xong công pháp, Lục Trường An bắt đầu trở về với cương vị của mình, một bên quản lý Tàng Kinh Các, một bên tham ngộ Thái Huyền Đan Kinh.
Nhưng điều khiến hắn tương đối buồn bực đó là đám đệ tử vào các mượn sách hôm nay chẳng biết xảy ra chuyện gì mà mỗi một người đều dùng ánh mắt không mấy thiện ý nhìn hắn, nhất là nam đệ tử....
Trời vừa tối, Lục Trường An như thường lệ tiến vào Chư Thiên Điếm tu hành.
Lật tay lấy ra cổ tịch, không nhanh không chậm quan sát từng trang.
Tuy rằng, hắn không am hiểu văn tự mà cổ tịch ghi chép nhưng mượn nhờ pháp mục, lại có thể hiểu được nội dung sơ lược.
Chí Tôn Bản Kỷ chỉ có bảy trang, trên mỗi trang, văn tự cũng rất ít ỏi.
Trang đầu tiên ghi chép đại khái như sau: Thời đại hỗn mang, vũ trụ còn là một mảnh hỗn độn. Không có không gian, không có thời gian, không có vật chất. Một ngày này, trung tâm của hỗn độn xuất hiện năm đoàn Hỗn Nguyên Chi Khí, được xưng tụng là Thái Sơ Ngũ Linh. Thời gian trôi qua, Thái Sơ Ngũ Linh dần dần đản sinh linh trí, tu hành vô số kỷ nguyên, cuối cùng trở thành năm vị chí cường giả hàng đầu thiên địa, gọi là Thần Ma Yêu Tiên Quỷ...
Trang thứ hai ghi đến trang thứ bảy, tựa hồ ghi chép một môn công pháp bản thiếu, gọi là Thái Sơ Nguyên Linh Quyết.
Thái Sơ Nguyên Linh Quyết, lấy Ngũ Linh chi khí dung nhập vào thân thể, từ đó đúc thành Hỗn Nguyên Thể, chính là một môn công pháp luyện thể phi thường cao minh.
Hoàn chỉnh Thái Sơ Nguyên Linh Quyết được chia làm ba tầng, nhưng bên trong Chí Tôn Bản Kỷ chỉ ghi chép tầng đầu tiên mà thôi.
"Thái Sơ Nguyên Linh Quyết?"
Sắc mặt Lục Trường An khẽ động, nhưng tiếp theo chợt có chút buồn bực không vui.
Hắn sở dĩ không vui là vì hai nguyên nhân.
Đầu tiên, bên trên cổ tịch ghi chép, muốn tu hành Thái Sơ Nguyên Linh Quyết, bước đầu tiên cần mượn Ngũ Hành chi khí cường hoá cơ thể tới trình độ nhất định trước, sau đó, mới có thể tiếp nhận Ngũ Linh chi khí.
Đẳng cấp Ngũ Hành chi khí càng cao, cơ thể càng mạnh thì càng dung hợp được nhiều Ngũ Linh chi khí, tu thành Hỗn Nguyên Thể càng cường đại.
Quá trình hấp thu Ngũ Hành chi khí, khá tương đồng với quá trình Luyện Tạng.
Bởi vì thế, muốn bắt đầu tu hành Thái Sơ Nguyên Linh Quyết, yêu cầu thấp nhất chính là Luyện Tạng viên mãn.
Thứ hai đó là Ngũ Linh chi khí.
Tầng thứ nhất của Nguyên Linh Quyết, chỉ cần sử dụng Ngũ Linh chi khí thông thường là được.
Ngũ Linh chi khí bao gồm Thần khí, Ma Khí, Yêu khí, Quỷ khí cùng Tiên khí.
Nhưng bất kể là Thần Ma Yêu Quỷ hay Tiên đều là những khái niệm trong truyền thuyết, đừng nói thu thập Thần khí, Ma khí... ở Thần Binh Giới, có tồn tại những thứ trên hay không còn là một vấn đề.
Hắn lắc lắc đầu, đem cổ tịch ném vào trong túi trữ vật, quay đầu tiếp tục thôi diễn Lôi Đình Diệt Thế Ấn.
Thời gian trôi qua, trong Chư Thiên Điếm tĩnh lặng như tờ, bất ngờ trên bầu trời chợt xuất hiện một vòng xoáy không gian, kinh động tới Lục Trường An đang tu luyện.
"Có khách nhân tới rồi?"
Hắn mở bừng hai mắt, chậm rãi đi xuống tầng một.
Kẻ tiến vào Chư Thiên Điếm cũng không phải ai xa lạ, mà chính là Diệp Phàm.
Chỉ là so với mấy lần trước, lần này dáng vẻ của Diệp Phàm t·ang t·hương hơn nhiều, giống như vừa trải qua biến cố lớn nào đó.
Hơn nữa, Lục Trường An còn tỉ mỉ phát hiện được, vị Khí lão ẩn nấp trong giới chỉ của gã khí tức cực kỳ yếu ớt, đã lâm vào ngủ say.
"Diệp Phàm bái kiến tiền bối!"
Diệp Phàm cung kính nói.
"Miễn lễ!"
Lục Trường An khoát tay, lạnh nhạt hỏi:
"Hôm nay ngươi muốn giao dịch thứ gì?"
Diệp Phàm từ trong ống tay áo lấy ra một cái túi trữ vật đặt lên quầy nói:
"Đây là tất cả Ngân Quang Thảo mà vãn bối thu thập được, về phần tiền bối từng nhắc tới Kim Diệp Thảo và Lưu Ly Thảo, vãn bối đã có chút manh mối, nhưng tạm thời chưa thể lấy được!"
"Có Ngân Quang Thảo rồi?"
Ánh mắt Lục Trường An loé sáng, trong lòng kích động, nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ bình thản cầm lấy túi trữ vật, lặng lẽ dò xét, phát hiện bên trong chất đống gần ba ngàn gốc thảo dược màu bạc, tỏa ra hào quang lấp lánh, đúng là Ngân Cốt Thảo.
"Rất tốt! Ngân Quang Thảo tuy chỉ là nhị phẩm linh dược, nhưng có tác dụng đặc thù, giá cả là 100 gốc một 1 li, ngươi mang tới gần ba ngàn gốc, làm tròn thành 3 phân Thiên Đạo Tệ, được chứ?"
"Vãn bối không có ý kiến!"
Diệp Phàm bình tĩnh hồi đáp.
Ngân Quang Thảo chỉ là linh dược phổ thông ở Nhân Hoàng Giới, muốn thu thập tương đối dễ dàng, lại có thể bán được nhiều Thiên Đạo Tệ như vậy, theo lý thuyết, gã hẳn là cực kỳ cao hứng mới đúng.
Nhưng hiện tại, gã căn bản không có tâm trạng để vui sướng.
Sau khi giao dịch xong xuôi, Diệp Phàm chậm rãi đi dọc từng kệ hàng tỉ mỉ quan sát. Nhưng lại phát giác, mọi mặt hàng trong cửa tiệm đều bị cấm chế che lấp, hiển nhiên những đồ vật ở đây, chính mình chưa đủ tư cách để mua sắm, làm cho tâm trạng của gã trở nên sa sút.
"Ngươi đang tìm kiếm đồ vật gì ư?"
Lục Trường An không nhịn được cất tiếng hỏi.
Diệp Phàm giật mình, do dự chốc lát mới nói:
"Vãn bối muốn mua sắm bảo vật nhằm khôi phục thần hồn, chẳng biết quý thành có sẵn không?"
"Bảo vật khôi phục thần hồn?"
Lục Trường An nhẹ giọng thì thào, hữu ý vô ý liếc qua giới chỉ màu đen trên tay phải của gã, thản nhiên nói:
"Chư Thiên Thành ta tự nhiên sở hữu rất nhiều bảo vật có thể chữa trị thần hồn, nhưng muốn mua sắm những thứ kia, yêu cầu tu vi của khách hàng phải đạt tới trình độ nhất định."
Diệp Phàm thất vọng gật đầu, Khí lão sớm đã thông báo cho gã điều trên, xem ra muốn cứu tỉnh Khí lão, cần thiết phải nhanh chóng đột phá tu vi mới được.
Diệp Phàm hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm.
"Như vậy, vãn bối xin cáo từ trước!"
"Đi thôi!"
Lục Trường An khoát tay.
Nhìn dáng vẻ suy sụp tinh thần rời đi của Diệp Phàm, nội tâm của hắn hơi buồn bực.
Diệp Phàm dù sao cũng là khách hàng quen của hắn, lại mang tới cho hắn khá nhiều lợi ích. Nên nếu thật có bảo vật khôi phục thần hồn, Lục Trường An không ngại bán cho đối phương.
Đáng tiếc, lấy thân phận và địa vị của hắn hiện giờ, rất khó chiếm được loại bảo vật như thế.
Bên trong Thái Huyền Đan Kinh ngược lại có ba bốn loại đan phương liên quan tới chữa trị thần hồn. Nhưng mà cấp bậc thấp nhất chính là tứ phẩm đỉnh cấp, chớ nói là hắn, ngay cả Diệp đại sư cũng chẳng thể luyện chế ra.