Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 502: Tin tức khiến tức giận




Lúc này ở Hành Dương cuối cùng sau nhiều ngày chờ đợi thì lô hàng viện trợ cùng nhân viên viện trợ từ Thăng Long đã tới.

Đúng là mừng rơi nước mắt.

Thực sự sau chiến tranh Bắc Việt Lý thị sẽ được lợi rất nhiều.

Để thuận tiện cho công tác liên lạc cùng vận chuyển thì Đại Việt đã bỏ không biết bao nhiêu tiền của thuê nhân công giá rẻ người Tráng, bỏ không biết bao nhiêu thuốc nổ để tạc ra một con đường nối liền Quế Lâm cùng Khâm Châu dài 400km.

Phải nói là đến ba trăm ngàn người được thuê mướn lao động chứ không ít. Tất nhiên cũng là một lần Đại Việt âm thầm ghia danh sách cho việc di rời sau này. Tất nhiên người Tráng trước kia đi phu dịch tức là bị ép đi, không những không trả công còn phải tự lo thức ăn đấy.

Cho nên làm đường có ăn có lương dù ít ở Đại Việt nhưng là rất nhiều ở nơi này, số người nô nức đổ ra công tác lao động là nhiều lắm.

Cứ nói người Tráng hai bạo động, họ cũng là dân thôi, cũng như dân Việt hay bao dân khác. Có áp bức mới có nổi loạn.

Mới đầu huy động là ở phần Khâm Châu nối Ung Châu từ những ngày đầu Tích đến đây.

Lúc ấy con đường 100km đã được cải tạo mở rộng cùng san lấp hoàn thành trong một tháng với chỉ 4 vạn người lao động, Sau nầy Tích đến Liễu Châu chân ướt chân ráo tầm 15 ngày thì Ký cũng đến.

Tuyến đường thứ hai 200km từ Liễu Châu đến Ung Châu ( nay đổi tên Long Ký Thành Kinh đô Bắc Việt).

Đã có đến 15 vạn thanh nhiên nam nữ tham gia lao động cải tạo dọc tuyến. Tất nhiên nó sẽ không được khan trang đẹp đẽ như ở Thăng Long hay Bố Chính nhưng có thể đi lại ngựa xe rất tốt. tuy chỉ là đất nện đường nhưng cũng khá ổn dùng trong thời gian ngắn.

Một lượng lớn voi, trâu bò được sử dụng hỗ trợ làm đường, cũng là vận 300km từ Thăng Long đường biển qua.

Con đường 200km này được hoàn thành khi Ký đánh đực Vĩnh Châu.

Tiếp đến chỉ có thung lũng nói từ Liễu Châu đi Quế lâm phải nói nơi này khó làm đường vô cùng nhưng lại không sao cả có một con sông nhỏ tên Lưu Quỳnh Giang chảy qua thung lũng này. Nối thẳng Quế Lâm cùng Liễu Châu.


Sông này quá nhỏ để thuyền lớn đi, không thể số lượng vận quân. Nhưng nếu thời bình để dân cư di chuyển hay vận hàng hoá thì rất nhanh.


Cho nên thực tế con đường phải làm chỉ 300km đườn bộ gần như toàn đồng bằng.

Thời gian sau 300 ngàn người Tráng đã tụ tập vì họ thấy làm đường béo bở. Đuổi về thì tội cho nên dọc tuyến đường 300km lại sửa rộng ra. Trung bình mỗi mét dài của đường coi như có một người công nhân.

Cho nên có thể nói lúc này tốc độ truyền tin về Thăng Long cũng như tốc độ vận tài nguyên cho chiến trường là cực khủng bố. Người Tống sẽ không bao giờ hình dung nổi nếu cần thì trong 20 ngày quân Đại Việt có thể tràn ngập Hồ Nam nếu cần.

Tốc độ truyền tin từ Quế Lâm đi thuyền về Liễu Châu là 2 ngày, kỵ mã cấp tốc ngày 80-100km từ Liễu Châu về Ung Châu là 2 ngày. Từ Ung Châu về Khâm Châu là 1 ngày. Ngồi thuyền chân vịt nếu đi 10 tiếng / được 150 km thì về Thăng Long chỉ 3 ngày. Tổng chỉ là 8 ngày tin tức đủ về Thăng Long. Nếu chạy thuyền đêm không nghỉ chỉ 7 ngày là đủ.

Đó là tin tức, chuyển đồ sẽ lâu hơn, muốn chuyển đồ nhiều, lớn nặng như pháo lớn, lương thực nhiều, phải đi thương thuyền chậm, quá trình ngựa xe thồ đường bộ chỉ được 40-50km ngày, cho nên từ Thăng Long đến Quế Lâm là tầm 25 ngày.

Nhưng nếu chuyển đồ cần kíp và không nặng như lựu đạn, khôi giáp, đao kiếm thì sẽ nhanh hơn tàm 18 ngày tới Quế Lâm.

Nhưng thứ Ngô Khảo Ký yêu cầu không phải mấy thứ này mà là bảy ngàn hộ dân Đại Việt đến định cư ở Long Ký thành và bắt đầu sản xuất tại chỗ phục vụ chiến tranh.

Tất nhiên đi theo sẽ có chuyên gia Thăng Long xây dựng cơ sở cùng dạy bảo, sẽ có Cẩm Y Vệ đi theo để chọn lựa người vào xưởng và xây dựng một đội quân nhỏ bảo vệ xưởng mệnh danh Vua Bắc Mân Lý Càn Nhân.

Bảy ngàn hộ này dĩ nhiên là tịch thu từ bảy thế gia sau đó lại trả cho họ mỗi thăng ngàn hộ tráng. Còn xử lý ra sao tuỳ họ.

Đây là thoả thuận từ đầu giữa Ký và các thế gia đổi lấy cơ hội sinh tồn 30 năm đầu thoả thuận giữa hai bên. Trong 30 năm này nếu thế gia ngoan thì Lý Từ Huy và Ký không được có hành động ác ý đối với họ.

Thế gia đang cần thời gian giảm sóc tìm lối ra mới. Ngô Khảo Ký cho. Muốn nghĩ bao lâu cho nghĩ bấy lâu.

Thật ra mấy cái thế gia quân phiệt này không hiểu cứ ôm quân đội phiên làm gì. Đánh cũng có đánh lại triều đình đâu, nhưng ôm vào họ có cảm giác an toàn hơn, đó là cảm giác đã tạo thành tập quán rồi, chốc lát khó thay đổi.

Ký bắt đầu dần dần di dân rồi.

Ở Ung Châu rất nhanh xây lên lò cao và bể thổi kiểu Thăng Long thời Ỷ Lan.

Đây sẽ là vốn của Lý Càn Nhân khống chế các thế lực khác ơi này.

Máy cán thép dập thép có, là sản phẩm cũ của Bố chính đem đại tu lại.


Ở đây chưa có hệ thống thuỷ lợi chỉ có thể dùng gia xúc kéo .


Từ lúc đến Liễu Châu Ký đã thúc dục Huy chuyện này cho nên nó vẫn âm thầm diễn biến và thuận lợi.

Đến nay đã cho Ký hưởng thành quả rồi.

Với sự dạy bảo lao động theo dây truyền có búa máy kiểu cũ của Bố Chính lại có công tượng bậc cao quản lý, các sản phẩm lần lượt ra đời.

Công nhân reo hò xung sướng.

Nhóm này 7 ngàn hộ 21 ngàn dân được tính đều là thân binh sở thuộc của Lý Càn Nhân, địa vị không thấp, đãi ngộ rất cao.

Ngày họ rời bến cảng Lý Càn Nhân đem Vợ bé ra tiễn , hai bên khóc lóc bịn rịn chia tay. Càn Nhân hứa học hành nhanh xong sẽ qua Long Ký thành cùng họ.

Để chế khôi giáp vũ khí, đám mới công nhân này chưa thể. Nhưng để nung gang thổi thép cán ra những tấm thiết giáp 4mm thì dư sức.

Thiết giáp gắn vào đâu?

Vào thuyền chứ đâu nữa.

Đừng tưởng Lý Kế Nguyên có thuyền chiến là bá mãnh. Mẹ cái thuyền mỏng te này của Tống ăn đạn là chìm.

Cho nên phải cải tạo lại.

Thiết giáp là lựa chọn không tồi, đổi tốc độ lấy an toàn.

Công tượng đóng thuyền Thăng Long cùn đã tới, xác nhận gỗ đóng tàu là gỗ táu nguồn gốc Phúc Kiến, đủ chắc đủ bền nhưng quá mỏng không thể chống đạn pháo nên cải cạo lại.

Cải tạo thêm lớp gỗ dày?

Đóng cái mới cho lành.

Cải tao hai thứ 1 là lợp mái tránh mưa gió ảnh hưởng pháo. Hai đóng thêm lan can che chắn đạn pháo làm lỗ châu mai cho pháo lớn.

Ba và quan trọng nhất là trang một lớp thiết giáp.

Toàn thuyền hộp, cho nên trang thiết giáp càng dễ.

Hôm nay thiết giáp đã tới. Là Long Ký thành tự sản xuất, không vui sao được?.

Lý Kế Nguyên cũng mừng ra mặt. Hắn có cái soái hạm dài 15m hỏi ký có lắp được hai lớp giáp không? Lý Kế Nguyên mấy ngày nay hồi hộp , hắn không muốn chết ở nơi này. Thuyền Tống mỏng quá hắn sợ.

Đùa gì chiến hạm này không phải an toàn. Chỉ cần lặng lẽ bố trí một dàn pháo ở đoạn sông nào đó, đi ngang qua ùm một phát là toang rồi.

Giờ cảm giác yên tâm hơn rất nhiều.

“ Nếu cảm giác còn chèo đi được thì có thể trang thêm”

Đây là Ký nói thiệt.

Thế là Lý Kế Nguyên tự tay loay hoay chuẩn bị.

Giáp bắt ốc cho nên bắt chồng hai lớp là bình thường, module hoá cao, tính linh hoạt trong sử dụng cao.

Được cái thuyền này chắc xưa là do người Phúc Kiến đóng khá tốt, duy tu chút còn dùng được cả chục năm, cung đà khá ổn chỉ là vỏ mỏng.

Đúng lúc đang chạy thử các thiết giáp hạm kiểu Tống cổ bên sông Hưng giang thì vệ quân tới báo có sứ giả Bắc Mân tới thăm.

Ngô Khảo Ký lười cái gì lễ nghi, cho vệ binh gọi Mân sứ tới chỗ nầy.

Mân Sứ là chính thức sứ thần chứ không phải cái tên không có tiếng nói gì đó trước đây.

“ Thần Trương Báo, Quan Sát Sứ Băc Mân xin ra mắt Nam Bình Vương”

Sứ thấn từ lúc đến đây mắt đã dán vô chiến hạm bọc thép kia nhưng không dám thất lễ chỉ cung kính vái chào sau đó lấy ra một phong thư.

“ Thần có mang tới một phong thơ của Vương tử nước tôi, Vương Đoan Vĩnh, kính mong Nam Bình Vương quá mục”

Ngô Khảo Ký cũng không làm cao cầm lấy thư mà đọc.

Thư có đoạn.

“ .. Bình Nam Vương tại thượng, Vương Đệ Đoan Vĩnh hữu lễ…”

Á được chơi chữ.

Vương Đệ có thể là xưng Tước danh, cũng có thể xưng họ hắn.

Nếu cái trước là nâng địa vị hắn cao lên, nếu cái sau thì là hạ thấp tư thái.

“ … dẫu biết thượng – hạ quốc có tôn ty, nhưng nay Tây An Vương là con rể Vương thị. Cho nên Đoan Vĩnh học đòi với cao xin một tiếng gọi Đại ca với ngài… đây coi như thư nhà”

“ … Đại Ca đến chơi đệ không thể tận nơi tiếp đón ấy là thiếu lễ thiếu nghĩa.. kính mong đại ca bớt giận và xá tội…”

“ … nay Thái Thị làm loạn Bắc Mân, Tây An Vương đi bình loạn, tiểu đệ Vô năng nhưng Bắc Mân nhân tài điêu linh chỉ đành dày mặt đứng đây canh Lê Lăng cổng không thể đến tiếp kiến Đại ca tạ thượng….”

“… đợi chuyện binh đao qua rồi , tiểu đệ sẽ tới khấu đầu tạ tội…”

“ Vô năng tiểu đệ .. Vương Đoan Vĩnh”

Hử hử .. dẻo mỏ…

Cũng đủ nhún nhường biết điều…

Đại Ca lại đi đáng nhau ở cái gì Cửu Giang, hắn nhất thiết phải bán mạng cho nhà vợ như vậy không?

“ Ngươi tên là Trương Báo ? Trương gia Phúc Kiến?”

Ngô Khảo Ký hỏi tên tín sứ.

“ Bẩm Vương gia , bày tôi chính tử dòng chính Phúc Kiến người”

Ồ thân phận không thấp, đến để đưa thư đủ lễ nghĩa.

“ Thái thị là chuyện gì? Ngươi biết không?” Ngô Khảo Ký vẫn chưa biết chuyện gì nên hỏi.

Vương Đạo Hàn bị chém ở Thăng Long cũng không gây xôn xao nhiều, căn bản là người biết chuyện không điên mà lôi chuyện này đi bàn tán. Cẩm Y Vệ đâu đâu chả có.


Lý Từ Huy sợ Ngô Khảo Ký tức giận không đâu nên cũng không báo. Mà người ngoài càng không rảnh khùng đi xen vào chuyện đế vương. Cho nên Ký chưa biết chuyện này.

Ký không biết là Tích đi sát cả nhà Thái thị nguyên nhân vì ám sát Tích chỉ có 3 phần, 7 phần vì Đạo Hàn dám bẩn thỉu em dâu hắn.

Chuyện này không đổ lên đầu Vương thị được , Vương Triển Tiến đã có ý gạt Vương Đạo Hàn rồi.


Cho nên Tích là hiền nhưng hiền cục, hiền nhưng là hiền hung. Hắn luôn coi mình là gà mẹ bảo vệ che chở các em là gà con. Cho dù là đế là vương , cho dù mạnh hơn Tích hắn vẫn che. Đó là thiên tính của Tích.

Cho nên chuyện này Tích âm Trầm nhưng rất quá khích, chuyện giết Thái Thị có nhầm người vô tội hay không?

Xin lỗi đừng lấy con mắt người hiện đại với lăng kính giá trị nhân đạo hiện đại đánh giá người xưa. Tích là vì em dâu, em trai quyết đồ Thái Thị. Phản hay không không cần biết.

Và Vua Mân không dám cản.

Tích biết với tính Huy hay Ký, khả năng cao nếu Tích không phải rể họ Vương thì Vương thị nên nhượng ngôi hiền rồi.

Cho nên em dâu vì hắn mà nhịn không đụng Vương thị , thì hắn anh chồng này xả bớt một chút uất ức cho em dâu.

Lại quay về bên bờ sông Hưng giang. Gương mặt tươi cười của Ký đã biến mất. Giờ đây tím ngắt gương mặt như gan bầm.

Trương Báo không dám dối trá hắn kể từ nguyên nhân Vương Đạo Hàm làm thơ cho đến Lý Từ Huy trách phạt, rồi đến Ngô Khảo Tích bị đâm sau đó tức giận đem quân diệt Thái thị.

Ngô Khảo Ký nào không hiểu anh mình đang giúp hai vợ chồng hả giận. Nhưng cơn giận này hắn hả được sao?

“ Vua Mân đâu đang làm gì?” Ngô Khảo Ký nói như rít qua kẽ răng. Gương mặt anh tuấn đã vặn vẹo đến cùng cực đáng sơn.

“Bẩm bẩm .. vua tôi đang đóng cửa sám hối theo lời Thánh Thiên Đế Minh Huy”

Trương Báo lúc này cảm thấy lạnh người lắp bắp sợ hãi, cái gì chiến hạm sắt thép hắn đã vứt qua đầu.

“ Quá nhẹ trừng phạt, dạy con không ra hồn là lỗi cha mẹ, nói nguyên văn cho hắn, tự phạt hai mươi quân côn đi, ta còn muốn giữ thể diện cho cha vợ của Đại Ca, đóng cửa mà đánh”

Ngô Khảo Ký nói xong liền quay đầu lại hướng về Ngô Chí Vinh mà nói.

“ Điểm tướng quân, tất cả tướng chỉ huy vào doanh họp mặt. Ngươi sau thông báo thì tập hợp hết kỵ binh Bố Chính và Kỵ Binh Khương. Chuẩn bị lương khô, thịt ngựa đủ 10 ngày. Sắp sẵn quân chờ ta”

Đúng lúc này Ngô Khảo Ký cảm thấy ống quần có động liền hạ mắt nhìn.

Thì ra Trương Báo quỳ móp ở đó lạy liên hồi.

“ Khởi bẩm Vương ta, bề tôi không dám trái lời, tôi sẽ đi ngay về Nam Xương mà báo cho quốc vương hình phạt. Nhưng xin Ngài cho phép tôi được mang thứ này một chút về Nam Xương. Lúc này Thái Thị liên kết cùng Đại Tống mà ác chiến cùng Tây An Vương ở Cửu Giang, thứ này rất cần cho Tây An Vương”

Trương Báo vội vàng thưa lớn.

“ Giỏi cho một Trương Báo, lúc này còn dám mở miệng xin đồ của Đại Việt? Không sợ ta giết luôn sao?” Ngô Khảo Ký trơn trừng mắt quát lớn.

“ Xin đại nhân cứ giết nếu để ngài nguôi giận. Nhưng xin ngài hãy thương sót binh sĩ Mân quốc đang khổ chiến đổ máu, thứ này có ích…”

“ Cút đi… mang hết về Mân… ngươi đi theo hắn , giúp bọn Mân mặc lên thiết giáp cho chiến hạm…”

Ngô Khảo Ký tức giận đạp bay Trương Báo nhưng vẫn cho hắn mang đồ đi.

Đây là những lá thép cho chiến hạm còn chưa lắm được xếp trên bờ.

Công tượng dạ vâng rồi hò người chuẩn bị chuyển đồ.

Trương Báo bị đá bay nhưng vẫn cười sướng liên tục cảm ơn gật đầu.




















Ta chỉ cần là chính ta, mặc kệ những lời thị phi của người đời, mệnh ta do ta quyết định, không cần người đời dò xét. .