Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 578: Những người cùng khổ






“ Tô công tử, ngài thấy sao, thiếp đã nói thứ này rất được đấy….”’

Trong một căn phòng mập mờ ánh nến , yên hoa hương thơm, sặc mùi phấn son.

Một vị thanh niêm người trẻ tuổi đàn lơ mơ mê man trên giường nằm. Trên người hấn là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp ăn mặc hở hang thân hình như rắn nước luồn tới bò sau hầu hạ.

Thời này dễ gây nghiện nhất là đối tượng nào? Kỹ nữ.

Mà khiến người khác mắc vào nghiện ngập dễ nhất từ kẻ nào ? Lại là kỹ nữ.

Đây là một cái trung gian cầu nối gây nghiện mà Cẩm Y Vệ phát hiện ra ở Đại Tống.

Ở Đại Việt cũng có thanh lâu. Nhưng toàn là nhân viên ngoại quốc, giá cả nói thật đắt trợn mắt.

Tại sao?

Vì cả Ký và Huy biết không thể cản cái ngành nghề ngàn năm này, cản sáng họ rút vào tối hoạt động. Cản tối họ chui xuống đất hoạt động.

Có cầu ắt có cung, mà khốn nạn là người Việt giàu lên nhanh. Cái này vui chốn lầu xanh không được coi là cái gì suy đồi đạo đức thời này. Ký muốn viết điều này vào sách Đạo đức giáo khoa cũng không biết mở miệng bắt đầu từ đâu.

Do đó ngăn không bằng mở sau đó quản thật chặt chẽ.

Đầu tiên chỉ cho mở kỹ viện ở một số nơi quy định. Nơi đó sẽ được xếp vào Hồng Đăng Lộ tên goi chuyên môn.

Nhân viên phải là người ngoại quốc Nhật -Triều- Tống – Chiêm- Khmer- Tam Phật Thệ tuỳ ý . Có liên quân người Đại Việt là không được phép.

Thật lúc này muốn kiếm thiếu nữ Đại Việt làm cái này nghề khó hơn lên trời, trừ khi bắt cóc ép buộc. Vì giờ đã không thể tìm ra người khốn khó bán thân ở xung quanh Thăng Long. Không đến bươc đường cùng không ai nguyện ý làm nghề này. Không hoàn cảnh éo le không người con gái nào chịu cảnh vạn người đều cưỡi lên mình cả.


Cho nên lệnh cấm của Ký càng là loại bỏ người Việt, hay người quốc tịch Đại Việt khỏi công việc này.

Thứ đến là chế độ lao động cùng làm việc của kỹ nữ có lương cơ bản cao đủ để họ sau khi giản nghệ có thể tái sinh sống cộng đồng, không biết là ngươi dùng cách gì, bỏ tiền bao nhiêu. Chỉ biết dám mở Kỹ viện ở Đại Việt phải chấp nhận điều pháp. 4 năm trả tự do cho Kỹ nữ vô điều kiện.

Tức là Kỹ Nữ ngoại quốc nếu đến Đại Việt hành nghề sẽ được chính phủ nơi này bảo hộ. Bốn năm sau auto tự do không nói nhiều. Cho nên muốn mở Kỹ viện ở Đại Việt phải cân nhắc làm ăn có lời hay không. Đủ để trả lương “nhân viên” và chịu đựng 4 năm giải phóng kỹ nữ mất vốn ban đầu không. bốn năm đó có lấy lại vốn và có lãi hay không.

Cho nên nói Đại Việt có Kỹ viện. Nhưng vì thuế, vì lương nhân viên, vì điều lệ bốn năm tự do, giá cả ở đây đắt đến trợn mắt.

Các ông chồng chăng hoa muốn chơi bời thì sợ hãi lắc đầu thôi về nhà cưới vợ lẽ cho lành.

Tất nhiên cao thì có phân khúc cao thị trường. Vẫn có khách, không ít, rất đông đủ có lãi, nhưng số lượng không thể là phổ biến. Chỉ những nơi như Thương cảng, nơi tập trung quá nhiều kẻ có tiền mới thực hiện kiểu làm ăn này của Đại Việt được. Tất nhiên bên trong các Kỹ Viện này phải có một luật ngầm, có Cẩm Y Vệ người ở với mục đích giám sát.

Ngoài Đại Việt không có nơi nào chơi chính sách này.

Ở Tống Kỹ viện có hai hình thức, Quan Kỹ và Tư Kỹ.

Quan Kỹ là kỹ viện của nhà nước, tiền thu vào là do nhà nước hưởng, đối tượng là con cái, vợ con của những tù phạm trọng tội. Tư Kỹ là tư nhân mở, tực tế mở Kỹ viện ở Đại Tống toàn tai to mặt lớn công hầu bá tước mới có sức gánh sau lưng mối làm ă lợi nhuận kếch xù này.

Cẩm Y Vệ muốn mở Kỹ Viện ở Đại Tống không được, chỉ có thể từ từ xâm nhập kỹ viện sau đó khống chế. Nhưng thực ra khống chế sẽ bị lộ cho nên sẽ không.

Cẩm Y Vệ chỉ cần liên kết một số tên Lưu manh bảo kê trong Kỹ viện cùng quản lý được vài hoa khôi thì mọi sự mã đáo thành.

Phát hiện điểm này thì Cẩm Y Vệ Đại Việt đã nhắm mục tiêu vào các kỹ viện Đại Tống tạo thành một mạng lưới đáng sợ vừa thu thập tin tức vừa là nơi thực hiên các nhiệm vụ.

Kinh dị nhất trong cái hoạt động này là cố tình nhắm vào quan kỹ khu vực.

Quan kỹ các kỹ nữ trong đó là con cái tội thần nếu là kỹ nữ trẻ, hay là vợ các tội thần. Họ sẵn có lòng hận thù triều đình cho nên chỉ cần tiếp xúc vài lần, dụ dùng thuốc phiện là có thể khống chế như tay chân.

Điều này Ngô Khảo Ký biết.

Hắn ra một điều lệnh nhân đạo đối với những người con gái có số phận bi thảm này.

Thời gian làm Ưng Vệ của kỹ nữ là 3 năm, ai nguyện ý làm tiếp thì làm, không nguyện ý thì giải nghệ, nếu không tìm được công việc có thể tái hòa nhập cộng đồng thì… Đưa về Đại Việt, Ngô Khảo Ký khắc tự có sắp xếp cho các nàng.

Riêng Kỹ nữ tư thì mua về giải phỏng, còn Quan Kỹ thì tổ chức giải cứu ngay trên đất Tống.

Ngô Khảo Ký có thể lo được cho những người này không?

Hoàn toàn có thể. Lập một khu giáo dục tái hoà nhập cộng đồng giáp dục lại nhân cách nếu có lệch lạc vì hành cái nghề này lâu năm. Sau đó chính là tìm gia đình cho họ. Quân sĩ Đại Việt tỉ lệ rất đông nếu so với dân số lại thêm lương cao lắm, nuôi 2-3 vợ không thành vấn đề. Công huân có ngoài tặng tiền, đất có thể ban vợ bé.

Quá khứ của các cô gái sẽ bị bôi đi, còn nếu họ muốn tiết lộ cho chồng thì đó là chuyện của họ.

Ký biết đã nhập chân ngành này khó mà ra, theo như ước tính mang tính lạc quan nhất thì 20% sẽ chọn đi tu xuất gia hoặc sống cô độc. Đây là những người có lòng tự trọng mạnh và đã chán ghét đàn ông. 40% có thể tái hoà nhập cộng đồng cưới chồng sinh con. Và đáng sợ nhất là 40% không muốn sống cuộc sống vất vả mà yêu nghề quay lại với nghề.

Tự các nàng chọn thôi.

Nhưng nói chung Đại Tống lúc này dưới đục khoét của Cẩm Y Vệ đã thủng lỗ trỗ.

Quan Kỹ là nơi hay tới lui của đám quan viên để giải sầu.

Đi tư kỹ có thể bị đánh vào “đạo đức” nhưng lạ là đi quan kỹ lại không . Tống triều rất hài hước.

Bên kia đôi trai gái đang quấn lấy nhau nhưng không biết trong góc tối sau bình phong, một thanh niên hắc y đang đưng đó, hắn run rẩy cắn chặt hai hàm răng như muốn bật máu. Bàn tay nắm lấy chuôi đoản kiếm quá sức đã trắng bệch vì dùng quá sức.

Tên hắc y nhân vì quá để ý đến âm thanh thở dốc hì hục cùng những tiếng phạch phạch đầy tượng hình từ bên kia phòng bắt đầu vang lên cho nên không để ý có một bóng ngươi đi đến bên cạnh hắn.

“ Lê bách hộ, ngài ghen sao? Trạng thái này của ngài rất nguy hiểm á nha. Nếu ta là địch nhân thì ngài mấy lần chết rồi” một tiếng thủ thỉ vang lên bên cạnh trẻ tuổi hắc y nhân.

“ Là Tuệ nương? Ngươi không có….” Hắc y nhân mở giọng nhỏ thì thào, hai cũng nhận ra bất ngờ cùng có vui mừng trong giọng nói.

Người được gọi là Tuệ nương chỉ có thể lắc đầu quay đi.

“ Đây không phải là noi nói chuyện, ngài đi theo ta….”

Thanh niên hắc cúi đầu nhẹ nhàng đi theo sau.

Hai người đối diện nhau ngồi bên một căn phòng nhỏ. Nơi này giống như nơi chứa quần áo, thay đồ và trang điểm.

“ Lê bách hộ không cần miễn cưỡng bản thân, Tuệ đã nghĩ kĩ đời này ta cùng ngài vô duyên. Sau khi được giải thoát ta sẽ đi xuất gia” Người con gái mặc một bộ quấn áo bình thường.

Người con gái này để mặt mộc không trang điểm nhưng thực sự xinh đẹp cùng mỏng manh.

Nàng tuy thường phục mộc mạc nhưng không có dấu được vẻ điềm nhã của mình, đây là một kỹ nữ trốn yên hóa sao?

Đúng vậy, nàng chính là một con quan lại của Đại Tống cha mắc tội mà bị đẩy vào nơi này.

“ Tuệ nương ngươi sao lại nói vậy… tính cảm của ta” người thanh niên áo đen cuống quýt lên.

“ Bách hộ đại nhân, ta biết ngươi tốt, nhưng tấm thân này hoa liễu tàn tạ , không xứng ngươi, quá khứ này của ta không thể rửa nhòa. Ngươi lại là người chứng kiến tất cả. Chúng ta ở bên nhau không có kết quả. Chỉ cần ngài nhớ đến quá khư của ta sẽ khó chịu, chỉ cần ta nghĩ đến những ngày nhơ nhớm cuộc sống nơi này cũng chịu không được. Cho nên chúng ta vốn định không có kết quả.” Người con gái tái nhợt gương mặt nói chuyện.

Nàng nhớ lại người thanh niên này một tráng trước tới đây, lần đầu tiên. Bỏ ra rất nhiều tiền để được nàng tiếp khách. Nhưng hắn chỉ ngồi đó nhìn, một đêm, ngủ gục trên bàn rồi đi mất.

Lạ lùng.

Người thanh niên này lại đến, cũng như lần đầu hắn không có làm gì cả. Vẫn là cả đêm ngồi đó suy ngẫm chuyện gì.

Tôn Lan Tuệ nghệ danh Vân Hiến là một trong những hoa khôi có tiếng ở Quán Kỹ này, giá của nàng rất đắt đỏ, không phải ai cũng có thể đủ tiền chơi. Nhưng người thanh niên này năm lần bảy lượt bỏ tiền ra chỉ để ngồi đó nhìn, không nói một câu nào khiến nàng thật kinh ngạc và tò mò. Hay là hắn không được? Đây là suy nghĩ của Tuệ Nương lúc đó. Nhưng sự thật chứng minh ngược lại, hắn rất khỏe mạnh, rất mãnh, rất được.

“ Đúng là ta ghen, vẫn biết nàng ở nơi này thân bất do kỷ nhưng tưởng tượng đến cảnh nàng phải… ta chịu không đặng … chúng ta quá khổ rồi”

Thanh niên nhíu mày kiếm sắt dựng, tay nắm chuôi đao run run. Đó là bản năng, chỉ có chuôi đao này làm bạn bấy lâu, chưa bao giờ làm hắn thất vọng.

“ Xin lỗi đã làm ngài ưa thích ta nhưng. Tuệ nhi thân tang liễu bại. Đại nhân quên ta đi…” Tuệ nương nói ra , gương mặt càng trắng nhợt… đã gần như không còn huyết sắc.

Nàng cũng rất đau khổ, vốn dĩ 14 tuổi vào nơi này. 3 năm gặp đủ bọn người đàn ông thối ta bẩn thỉu dày vò nhuốm bẩn thân thể này. Nàng đã không tin thế giới này có tình yêu, có nam nữ thật lòng đối đãi, trái tim nàng đã đóng bằn hoá đá.

Nhưng thanh niên này đã làm trái tim nàng mở ra đón nhận yêu đương cuồng nhiệt. Nhưng thật khổ sở, họ vốn dĩ không thể có quan hệ với nhau.

Thanh niên lắc đầu gương mặt góc cạnh trở nên nghiêm túc vô cùng.

“ Là ngươi lấy Thuý Hoa thay ngươi…?” thanh niên chợt hỏi.

Thiếu nữ hơi giật mình nhưng cười khổ không thôi

“ Từ ngày gặp ngài ta đã muốn tấm thân này … bớt bẩn.. nhưng có thể sao? Nó đã quá bẩn rồi. Không phải lầm nào dùng Thuý Hoa cũng thành công… thôi thôi đừng nói nữa” Tuệ nương bỗng nhiên không kiềm chế được mà hai tay bưng mặt quay đi muốn chạy.

Nhưng nàng chạy không được. Một bàn tay lực lơn vô cùng như thép nguội ôm lấy nàng cuốn chặt vào lòng.

“ Ngươi không đi được, người Lê Thành ra nhìn trúng chạy không thoát. Sách có câu, tâm hồn sạch mới là thứ sạch, còn thân thể chỉ là túi da mà thôi. Ta làm được, sẽ không coi quá khứ của ngươi là chuyện. Nhưng muốn sớm cứu ngươi ra khỏi nơi này ta phải lập đại công , phải là đại công mới có tư cách cầu xin chủ nhân trước thời hạn giản phóng ngươi khỏi nơi chết tiệt này. Ngươi tin ta làm được” Thanh niên hắc y bá đạo lời nói lại càng thể hiện ý chí quyết tâm vô cùng.

“ Lê Lang đừng vì ta mà làm chuyện điên khùng… cầu xin ngươi. Ngươi rời bỏ ta, tìm thê tử tốt” Tuệ Nương chống không nổi sức mạnh chỉ có thể rúm ró cầu xin….

“ Nếu ta chết… ngươi để tang ta 3 tháng, nếu ta tàn tật ngươi vẫn phải suốt đời này theo hầu ta… “ Lê Thành khặc khặc khặc cười.

Tuệ Nương hiểu lang quân của nàng tính nói là làm, cố chấp vô cùng khuyên can không nổi. Chỉ đành phải nghe theo.

“ Nếu ngài chết… ta đi theo ngài. Nếu ngài sống… dù liệt giường mệnh tàn ta sẽ phụ ngài cho đến khi cả hai cùng tử” Tuệ Nương khóc…..



























Cảm nhận " tình thương vĩ đại như núi "của cha tại :