Cẩm Y Vệ, Ưng Vệ không có gì để phá? Không có điểm yếu?
Vô khối điểm yếu, nhất là Ưng Vệ…
Chỉ là người thiếu IQ sẽ chưa tìm được hay khó tìm được cách phá mà thôi. Cỡ Ỷ Lan Thái Hậu tuy là phụ nữ nhưng bản lãnh chính trị, mưu mô tranh đấu hậu cung.. ai bì kịp? Iq của bà ta đâu phải dạng thường nhân.
Bà ta không bao giờ nghĩ có thế lực nào đủ khả năng cứ thoát bà ta khỏi Chùa Tháp ở Đô Kim.
Nhưng cứ thế bà ta nhẹ nhàng được Đoàn- Hà hai nhà cứu ra. Có chết bà ta cũng không tin đấy là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu.
Sau một thời gian ở Phong Châu và điều tra các sự kiện xảy ra ở Đại Việt thì bà ta phát hiện vấn đề Đỗ gia.
Vấn đề Đỗ gia rất nghiêm trọng nhưng Ngô Khảo Ký lạo giơ cao đánh khẽ . Thậm chí có ý bồi dưỡng Đỗ Thần nơi đó.
Thông minh như Ỷ Lan nghĩ ngay ra Đỗ Thần đã theo Ngô Khảo Ký, nhưng bà ta biết con người Đỗ Thần. Như vậy chỉ có một cách giải thích. Bà ta được thả khỏi Chùa Tháp là nhờ công lao của Đỗ Thần giao dịch.
Cho nên bà ta cũng biết điều mà không ép Đỗ gia làm gì nữa.
Một người phụ nữ khôn ngoan.
Nhưng vì sao khôn ngoan lại có thể ngu ngốc lập quốc ở Tây Bắc, lại còn là Đại Việt Chính Tông.. bà ta làm vậy đâu xứng là người khôn ngoan… ?
Từ từ sẽ hiểu… nếu chỉ nhìn bề ngoài ai đoán được người phụ nữ này ý đồ đâu?.
Nhưng quanh đi quẩn lại thì nhược điểm của Ưng Vệ - Cẩm Y Vệ ở đâu mà khiến bà ta có thể che mắt họ.
Nhược điểm không ở Cẩm Y Vệ mà ở Ưng Vệ mà họ dùng thuốc phiện, morphine điều khiển.
Dùng thuốc phiện xâm nhập một tổ chức rất là nhanh. Nhưng dùng lâu tất lộ vì Ưng Vệ không phải là những người được đào tạo bài bản mật vụ.
Không phải ai cũng có tài đóng kịch che dấu cảm xúc v.v…..
Cho nên nếu là Ưng Vệ tầng thấp thân phận có thể rất tốt, nhưng nếu đã là cao tầng, tiếp xúc toàn cáo già IQ cao, rất dễ bị lộ.
Châu Phong đồi núi tứ bề với thung lũng Châu Lai, nơi này người lạ cực kỳ khó xâm nhập.
Hà Đoàn hai nhà thực hiện chính sách bế quan toả cảng với phe Đại Việt do đó sự xâm nhập thực chất của các Cẩm Y Vệ càng khó khó.
Như vậy chỉ có thể xâm nhập bằng Ưng Vệ.
Nhưng như đã nói, tinh ý như Ỷ Lan , nếu Ưng Vệ tiếp xúc quá gần là lộ ngay.
Đóng kịch, diễn trước mặt Ỷ Lan? Múa rìu qua mắt thợ, những tay ngang mật vụ Ưng Vệ làm sao có kỹ năng như Cẩm Y Vệ được.
Ngay khi tổng hợp tất cả tình hình Ỷ Lan Thái Hậu đoán biết chắc mình trốn ở Phong Châu cũng là trong tầm mắt của Lý Từ Huy mà thôi. Cho nên bà ta vờ co mình ở trong chùa mới tụng kinh niệm phật nhưng vẫn có mưu tính.
Ỷ Lan Thái Hậu từ chối tiếp xúc mọi thế lực cũng là cho Lý Từ Huy thấy và cũng là để du ngủ Huy. Huy theo rõi khá chặt khá lâu nhưng không có thấy bà ta có hành động, thực tâm quy y cửa phật nên có phần buông lỏng, cũng chỉ nghĩ rằng có thể Ỷ Lan Thái Hậu đã thoái trí mà lui màn.
Nhưng Ỷ Lan Thái Hậu không có chết tâm, bà ta âm thầm bí mật quan sát những kẻ xung quanh và rất nhanh tìm được vài kẻ đáng nghi.
Nhưng cái hay của Ỷ Lan Thái Hậu đó là không đao to búa lớn làm rùm beng đánh động, bà ta cho những người thân tín nhất của mình có thể tin tưởng được theo dõi tập tính hoạt động của kẻ khả nghi, số lượng những người này cực ít và luôn đi cạnh bà ta cho nên rất khó thâm nhập.
Ỷ Lan Thái Hậu rất nhanh nhận thấy đặc điểm chung của Ưng Vệ đó chính là hút một thứ thuốc gì đó. Hằng ngày họ sẽ phải đều đặn hút thuốc.
Vậy là Ỷ Lan Thái Hậu canh giờ, cố tình lưu lại những người kia trong khoảng thời gian cần hút thuốc. Y như rằng bà ta nhận ra những khác lạ của đám người này.
Sấm vàng chớp giật. Trong một đêm bà ta bắt tất cả người bên trong chùa. Lột bỏ y phục quần áo không cho dấu đồ và nhốt tất cả vào một căn phòng. Cả người đáng tin hay đáng ngờ đều làm vậy.
Như vậy chỉ trong một đêm toàn bộ Ưng Vệ trong chùa đều bị thanh không bắt được. Kể từ đây Ỷ Lan Thái Hậu đã dùng người nhà của đám Ưng Vệ khống chế lại bọn họ, yêu cầu Ưng Vệ cung cấp tin giả về cho Cẩm Y Vệ và nhóm Cẩm Y Vệ cũng bị bà ta khóa chặt.
Chùa lúc này bắt đầy khởi công đào mật đạo ra ngoài. Vì Ưng Vệ bị khống chế cho nên Cẩm Y Vệ như mắt mù làm sao biết được.
Kể từ đó Ỷ Lan Thái Hậu có thể bí mật điều khiển bên ngoài.
Nhưng ý đồ của bà ta không phải muốn làm gì ở Châu Long – Lai Châu. Nơi này phong bế tứ bề lấy gì mà có thể chống cự Đại Việt?
Nói chung Đoàn – Hà nhị gia đều bị bà ta lợi dụng cho mục đích chung cực của bản thân thôi.
Có thể nói Ỷ Lan Thái Hậu chính là người đầu tiên phản gián được Cẩm Y Vệ của Đại Việt . Nói thẳng ra chiến thắng nổi người Việt lúc này chỉ có trí tuệ người Việt.
Trong khi Đại Tống bị Cẩm Y Vệ Đại Việt thẩm thấu lỗ trỗ cả thì nơi này bé nhỏ Châu Lai lại bị một người phụ nữ gần như mất hết quyền lực phản gián. Đáng sợ trí tuệ.
Từ mật đạo thì Ỷ Lan Thái Hậu hướng dẫn cho Đoàn - Hà hai nhà cách phản gián Ưng Vệ.
Y như rằng đến lượt Đại Việt mật vụ nơi này bị bưng mắt.
Quá tin tưởng sức mạnh của thuốc phiênh và Ưng Vệ đã dáng một đòn đau chưa từng có vào hệ thống Tình Báo Quốc Phòng Đại Việt để rồi khi mọi chuyện vỡ lỡ đã tạo nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Tất nhiên nơi này chỉ nói vài ba dòng, nhưng quá trình phản gián của Đoàn – Hà – Ỷ Lan Thái Hậu ở Châu Lai là một quá trình cực kỳ khúc triết tỉ mỉ cẩn thận được Ỷ Lan Thái Hậu lên kế hoạch và chỉ đạo từng bước nhỏ. Sợ hãi thay.
Sau khi nắm được hoàn toán Ưng Vệ , khóa chặt được Cẩm Y Vệ thì Ỷ Lan Thái Hậu vẫn không động.
Bà ta dùng nhiều năm theo dõi Đại Việt , theo dõi Lý Từ Huy – Ngô Khảo Ký và muốn hiểu tại sao mình luôn bại. Bà ta tìm hiểu sự ưu việt của Lý Từ Huy và Ngô Khảo Ký.
Năng lực học tập, khả năng biết mình biết người của bà ta quá mạnh.
Cơ sở lý luận Mác xít bà ta đã thấu hiểu, và đã nhìn ra được sự mạnh mẽ trong đó khi giải phóng nô lệ.
Cho nên Đoàn Hà nghe theo mà âm thầm chia ruộng, giải phóng nô lệ. Âm thầm tạo thành những cuộc nổi loạn nhỏ, trấn áp rồi thủ tiêu Lang- Cun trong địa bàn, giải phóng nô lệ các tộc Mường, Nùng nơi đây.
Sức ủng hộ của dân chúng Châu Lai nói riêng và Châu Phong nói chung cho Ỷ Lan Thái Hậu ngày một lớn nhưng là âm thầm không hô hoán không hò reo. Họ được tiêm nhiễm vào đầu Đại Việt bên ngoài chính là tà ác, nếu Đại Việt phát hiện và tiến đánh Phong Chau thì mọi hạnh phúc có được ngày hôm nay sẽ mất hết. các Tróc Nọi tin tưởng, im lặng ở lại các bản , các Khê, Động mà sinh hoạt. Nơi này đã không có Lang – Cun, chỉ có những vị quân thanh liêm hiền hòa người Đoàn – Hà hai nhà.
Đại Việt Cẩm Y Vệ ánh mắt quá tập trung vào Ỷ Lan Thái Hậu , thấy bà ta nhốt mình như khổ tu sĩ thì cũng yên tâm. Đám Đoàn - Hà cũng nửa sống nửa chết chẳng có hoạt động luyện tập quân sự gì hay có ý đồ chạy trốn gì cho nên bọn Cẩm Y Vệ càng là chủ quan.
Cẩm Y Vệ Đại Việt lúc này phải tập chung cho mặt trận phía bắc của Ngô Thường Hiến lão nhân gia, lại phải tập trung cho Thanh Hóa- Nghệ An. Cọng rơm đè chết con lạc đà đó là Cẩm Y Vệ một số lượng lớn tung vào chiến trường Medang – Lavo lại thêm chiến trường của Ngô Khảo Tích ở Đại Lý.
Cho dù Mật Vụ quốc gia của Đế Chế có mạnh mẽ, có linh hạo hay cường đại đến chừng nào cũng bị hổng.
Họ hoàn toàn không chú ý đến các Khê Động rải rác khắp các vùng núi Châu Lai. Hay nói đúng hơn là họ không đủ khả năng làm điều đó.
Không ai khi “nắm chắc” đầu não lại chia mỏng quân số đi quản tưng nhóm nhỏ trên rừng đúng không?
Nhưng đây mới chính là điểm chết người.
Một lượng lớn quân đội người Mường – Nùng tróc nọi được thành lập âm thầm những vùng sâu xa. Ở đó họ có lò cao, có công nghệ thổi thép của Thăng Long cũ... và họ dần trang bị rồi luyện tập thành một lực lượng cực đông đảo mạnh mẽ mà Đại Việt Đế Quốc không hề hay biết.
Nhóm này quân đội không hề đánh cờ hiệu nhà nào mà coi như một nhóm thổ dân trên núi. Bọn họ bắt đầu xâm chiếm khu vực Muang Thean ( Mường Thanh ngày nay). Học nguyên chế độ giải phóng Nô Lệ của Đại Việt nhưng không đánh cờ hiệu nhà ai, nó giống như những cuộc va chạm chỏ giữa các Khê Động thường thấy, nhưng bản chất là cả khu Muang Thean đang dần rơi vào khống chế của Ỷ Lan Thái Hậu .
Mấy năm nay Ngô Thường Hiến có thể thống nhất được Thượng Nguyên – Quảng Nguyên, Ngô Khảo Tích có thể lập quốc Tây Việt hùng cứ Đại Lý, thì Ỷ Lan Thái Hậu âm thầm bình định Muang Then có gì là lạ.
Khốn nạn nhất đó là Muang Then nằm trong kế hoạch cuối cùng của Đại Việt do đó vì lực lượng Cẩm Y Vệ không đủ cho nên nơi này lác đác Ưng Vệ , họ đánh giá tình hình Muang Then là người Thái- Mường nội chiến. Nhìn bề ngoài đúng là như vậy.
Sự kiện cuối cùng đó chính là Ngô Khảo Tích xử lý Hồng Bộ ở Quận Hồng Hà Đại Lý. Hồng Bộ Di Lão trước kia úp sọt Nộ Lô không thành công hai cha con Hồng Lô Hà Thanh Trị- Hộng Lô Hà Trị Quốc chạy về Hồng Hà Quận quyết không ra nhập liên minh với Tây Di.
Cho nên cuối cùn Ngô Khảo Tích sau khi ổn định được các nô lệ Bạch Lão , Di lão năm mươi vạn người đã thành lập được một đội quân 3,5 vạn với nòng cốt là 5 ngàn thân binh của Ngô Khảo Tích .
Quân đội của Ngô Khảo Tích mạnh lắm , tinh thần lại cao, toàn là các nô lệ được giải phóng bọn họ coi Tích còn hơn thần tiên hơn cha mẹ. Cho nên loại quân đội mù quáng này rất kinh khủng. Nhất là quân đội này có được vũ khí khủng khiếp từ Đế Chế như súng hỏa mai, chiến mã, hỏa pháo. Còn Áo giáp, đao kiếm thì Tây Việt tự chế tạo thoải mái với công nghệ Đại Việt đưa đến.
Một đội quân trang bị hiện đại, được huấn luyện hai năm dưới bàn tay của Võ Thánh.. Có bao nhiêu sức chiến đấu tự mọi người dự đoán.
Hồng Lô trụ không nổi đến một tháng trước sức tấn công càn quét , đi đến nơi nào giải phóng nô lệ nơi đó… cho nên quý tộc Hồng Bộ Di Lão chạy…
Chạy về hướng nào cũng không được, Côn Minh là thủ phủ của Tây Di, bọn Tây Di đã thù hằn Hồng Lô lắm rồi. Bọn họ coi Hồng Lô là siêu cấp phản đồ chỉ có thể giết.
Chạy vào Lao Cai – Lâm Tây? Muốn chết nhanh hơn thì cứ chạy
Đường cùng họ theo đường núi gập nghềnh đi vào Châu Lai thì được nơi này thu nhận nhiệt tình…
Lúc này Quân Đại Việt tăng viện đợt hai đi Đông Nam Á Medang… Châu Lai đi mất vạn binh trống rỗng. Nhận thấy thời cơ đã đến… Ỷ Lan mệnh lệnh tất cả thế lực nổi lên thành lập Đại Việt Chính Tông Quốc.
Một đêm Đế Chế choáng váng…
Thế lực ở Châu Lai đã cực kỳ mạnh mẽ.. nơi này chưa có đường vào . Lao Cai đàn trống rỗng binh lực… hoả pháo vào Châu Lai, Mương Thanh cực khó… cứ xem trận Điện Biên Phủ sẽ hiểu…
Nếu không dập thật nhanh vụ nổi dậy này thì ý nghĩa chính trị của nó sẽ là đòn mạnh giáng vào Đế Quốc, ổn thương mặt chình trị đôi khi còn căng hơn tổn thương mặt kinh tế rất nhiều…
Đã từng có một thời thịnh trị huy hoàng ngắn ngủi ở Đại Việt, nếu ông trời cho ta trở về thời đại đó ta nhất định sẽ xây dựng một nền thịnh thế chưa từng có. Nếu nhất định phải đặt thời hạn cho nền thịnh thế này, thì ta hi vọng là 10 ngàn năm