Quan Bình nghe vậy không khỏi hơi ngẩn ngơ, sau đó là một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, xông thẳng l·ên đ·ỉnh đầu.
Hai người còn lại cũng là cơ thể căng cứng, bàn tay khẽ siết chặt lại, giống như có thể bật lên bất kỳ lúc nào.
Một cứ điểm cho người sống sót mà cảnh sát lại bị thổ phỉ g·iết c·hết, người dẫn đầu cũng không phải người của chính phủ. Kia…
Chẳng lẽ bọn họ đã chạy khỏi miệng thây ma để nhảy vào miệng nhân loại?
Hàn Phong nhìn biểu hiện của họ, vẫn bình tĩnh nói tiếp:
- Các vị đừng hiểu lầm. Bọn họ bị Tam Lang hội thiết kế hãm hại, tôi là người đã đánh tan Tam Lang hội, giải phóng căn cứ, thành lập trấn Hi Vọng.
Thấy những người này vẫn còn mang theo vẻ hoài nghi sâu sắc, hắn vẫn thản nhiên tiếp tục
- Nhạc phó cục trưởng có một người con trai, hiện tại đang làm tiểu đội trưởng tiểu đội trị an của Hi Vọng trấn.
Quan Bình ngẫm nghĩ rất nhanh sau đó hỏi lại:
- Nhạc Sơn?
Hàn Phong gật đầu:
- Ngoài ra còn có em gái hắn, Nhạc Thuỷ, cả hai đều đang an toàn, đều đang làm các công tác khác nhau tại trấn Hi Vọng. Trước đó bọn họ chủ động cầu viện tôi, muốn tôi đánh tan Tam Lang hội báo thù cho hai vị Liêu, Nhạc, giải phóng cư dân tại cứ điểm đó.
Nghe Hàn Phong nói, ba người trong xe mới hơi bình tĩnh lại.
Nếu Hàn Phong có vấn đề, người đầu tiên phản kháng sẽ là Nhạc Sơn chứ không phải bất kỳ ai khác.
Có Nhạc Sơn con trai của Nhạc phó cục trưởng làm đảm bảo, ba người này đã bớt đi rất nhiều âu lo.
Ít nhất Hàn Phong không phải thổ phỉ phản loạn. Người có tâm phản loạn sẽ không để lại thành phần thân chính phủ như Nhạc Sơn.
Hàn Phong nhìn Quan Bình, tuỳ ý nói:
- Tôi không biết cấp bậc của anh tới đâu, nhưng trấn Hi Vọng còn có một người tên Hứa Dương, hiện tại là đội viên chiến đấu chủ lực. Còn có một người tên Tiêu Minh, nghe nói là con trai của vị thư ký nào đó. Ừm, còn có một gã họ Cao, một gã họ Lý, có điều tôi quên mất tên rồi.
Nghe hắn nói, Quan Bình vội vã hỏi lại:
- Tiêu Minh? Hứa Dương? Họ thật vẫn còn sống sao? Ôi…
Mỗi nhân viên chính phủ ra ngoài làm công tác đều sẽ được giao cho nhiệm vụ đính kèm, kia hầu hết là tìm kiếm thân nhân của giới chức lãnh đạo. Nếu là ngày thường, Quan Bình hẳn sẽ không biết những cái tên này. Nhưng trong tận thế, hắn còn biết thêm mấy chục cái tên khác. Hầu hết là quan nhị đại, phú nhị đại đang thất lạc khắp nơi.
Bọn họ được cử tới hỗ trợ cứ điểm của Trương Húc cũng là biết tại đây đang bảo hộ một quan nhị đại. Nhưng kết quả không tốt, phòng tuyến bị phá vỡ, vị công tử ca kia e là đã lành ít dữ nhiều.
Lần này nhiệm vụ thất bại, Quan Bình hẳn là sẽ chịu trách phạt nghiêm trọng. Nhưng nếu cứu được hai người Hứa Dương, Tiêu Minh, hắn chẳng những không bị trách phạt mà còn có công lớn.
Hắn không khỏi thở dài lẩm bẩm:
- Cũng may… Cũng may…
Hàn Phong nhìn biểu hiện của hắn, trong lòng không khỏi cười lạnh. Tương lai hẳn là sẽ rất đặc sắc.
Hắn chỉ về phía xa xa nơi đám người đang chiến đấu với thây ma, nhàn nhạt nói:
- Họ đang ở đó. Nếu anh muốn, có thể chạy tới bắt chuyện. Chẳng qua tôi nhìn thể lực ba người hẳn là sớm khô cạn, tốt nhất nên về căn cứ nghỉ ngơi, tìm hiểu chút tình huống.
Hai người Trương Húc, Cố Mạn Như không có vấn đề, nếu Hàn Phong có ý gây bất lợi thì hẳn đã sớm ra tay, không cần dông dài viện cớ câu giờ, dù sao hiện tại bọn họ đã kiệt sức rồi.
Quan Bình thì khẩn thiết muốn gặp mặt hai người Hứa, Tiêu. Hàn Phong cũng chẳng làm khó, sau khi sắp xếp đội viên đưa hai người Trương Húc đi, hắn dẫn theo vị nhân viên chính phủ tới bên cạnh chiến trường.
Đội viên chiến đấu tại đây dưới sự chỉ huy của các tiểu đội trưởng thì thể hiện ra vô cùng bài bản chuyên nghiệp. Nhất là có sự hi sinh buổi trưa, ai nấy đều hết sức cẩn thận, một người dùng ngạnh sắt khống chế, một người chủ động t·ấn c·ông, thây ma bình thường hầu như không thể gây ra bất kỳ uy h·iếp quá lớn nào.
Nếu có thây ma tay to xuất hiện, bọn họ đều không chút do dự kêu gào tiểu đội trưởng hòng viện trợ, hoặc trực tiếp dùng súng tiêu diệt.
Nhìn cảnh tượng này Quan Bình không nhịn được âm thầm kinh ngạc. Tổ chức đoàn đội của Hàn Phong không hề loạn tạp bát nháo, trái lại còn có chút tinh nhuệ theo hướng chính quy hoá.
Hàn Phong không để ý phản ứng của hắn, ra lệnh cho một đội viên. Một lúc sau, hai người Hứa Dương, Tiêu Minh đã chạy trở về hậu tuyến.
Cả hai người này đều không thể hiện ra một chút kiêu ngạo nào mà nghiêm người cúi chào Hàn Phong theo tiêu chuẩn.
- Hàn đội trưởng.
- Hàn đội trưởng.
Hàn Phong chỉ Quan Bình bên cạnh rồi nói:
- Nhiệm vụ của hai người chiều nay xem như kết thúc, hiện tại hộ tống vị này về căn cứ.
Hai người Hứa, Tiêu đều ngẩn ngơ, nhất thời không hiểu mệnh lệnh của đại đội trưởng.
Hàn Phong tiện thể bổ sung:
- Đây là nhân viên chính phủ tới từ huyện Tam Giang.
Nghe thấy người tới là nhân viên chính phủ, Tiêu Minh lập tức mừng rỡ như bắt được vàng, vội vã quay qua hỏi Quan Bình:
- Huyện Tam Giang đã giải phóng rồi sao? Anh tới đón chúng tôi à?
Quan Bình cẩn thận nhìn Tiêu Minh, hắn nhận ra người này quả thật giống với con trai của Tiêu thư ký trên ảnh chụp thì không khỏi thở phào một hơi.
Đây là người quan trọng.
Nhưng đối với câu hỏi của Tiêu thiếu gia, hắn nhất thời không thể trả lời, chỉ có thể gãi đầu mấy cái:
- Cái này… Căn cứ chính phủ bên huyện Tam Giang đúng là đã được thành lập. Có điều, bọn tôi là vừa chạy loạn tới.
- Chạy loạn?
Thấy Tiêu Minh biểu hiện nghi hoặc, Quan Bình đành phải giải thích rõ ràng tình huống.
Hứa Dương bên cạnh sau khi nghe xong thì vội hỏi:
- Hứa bí thư vẫn đang an toàn chứ?
Quan Bình cẩn thận nhìn Hứa Dương, sau khi xác nhận đây cũng là một yếu nhân, hắn không khỏi thở phào may mắn, sau đó nhanh chóng đáp lại:
- Hứa bí thư vẫn an toàn. Có điều ông ấy đang ở tại quận Xuân Hà…
Hàn Phong thấy bọn họ sơ bộ nhận biết nhau, hắn thản nhiên phất tay:
- Các ngươi trước trở về đi.
Tiêu Minh vội chắp tay nói:
- Cảm ơn anh, Hàn đội trưởng.
Tiêu Minh muốn trở về, nhưng Hứa Dương không biết đang nghĩ tới cái gì, hắn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Anh gọi Quan Bình đúng không? Trước tiên anh về căn cứ sắp xếp nghỉ ngơi trước, sau đó làm quen tình huống, nghiên cứu thật kỹ nội quy. Tôi sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ trở về trao đổi với anh sau.
Hắn nói xong liền quay qua Hàn Phong bên cạnh nghiêm chỉnh nói:
- Đội trưởng, tôi muốn tiếp tục chiến đấu.
Hp thoải mái gật đầu.
Thấy Hứa Dương kiên trì, Tiêu Minh và Quan Bình chỉ có thể từ bỏ khuyên nhủ mà trở về trước.
Cá cược của hắn và Ngô Soái có khi là cả hai đều thua cũng chưa biết chừng.
Sau khi hai người Tiêu Minh rời đi, Hàn Phong cũng không có trao đổi thêm với Hứa Dương mà nhún người chạy thẳng tới tiền tuyến.
Mới qua khoảng 30 phút, Ngô Soái đã đem gần 200 thây ma làm thịt. Nếu giữ nguyên tốc độ này, hắn chỉ cần 8 tiếng là hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt 3000 thây ma.
Nhưng Hàn Phong biết, thể lực của tên kia hiện tại chỉ còn khoảng 14, 15 điểm là cao.
Ngô Soái thấy Hàn Phong tới cũng không ham chiến nữa, sau khi đấm nổ đầu một thây ma, hắn nhảy ngược về phía sau, tức giận mắng:
- Đám quái vật này nếu tụ hết lại một chỗ thì tốt rồi. Cứ xé lẻ tốp năm tốp ba, thời gian chạy loanh quanh còn tốn hơn thời gian chém g·iết.
Hàn Phong tức cười nói:
- Đợi bao giờ ta có kỹ năng thao túng thây ma sẽ bắt chúng xếp hàng cho đệ chém.
Hắn nói xong, không khỏi tự mình suy tư.
Liệu có thể có kỹ năng đó chăng? Haha, hẳn là không đâu, bây giờ nghĩ việc kia thật quá xa vời.
Hắn trong tay cầm thanh phong đao chém xéo một thây ma, sau đó chỉ chỉ phía sau lưng nói:
- Người của chính phủ tới rồi.
Ngô Soái rõ ràng rất kinh ngạc, vội vã hỏi thăm chi tiết. Hàn Phong cũng sơ lược kể qua.
Hai huynh đệ vừa chém g·iết thây ma, vừa bàn bạc vài vấn đề ứng phó, còn hợp tác tiêu diệt qua một đầu thể sức mạnh S1 level 14, chớp mắt đã qua một canh giờ nữa.
Khoảng cách tới siêu thị Thanh Hà chỉ còn mấy trăm mét.
Hàn Phong nhìn toà kiến trúc hai tầng rộng lớn phía xa xa, tuy trong lòng chưa cảm thấy báo động nguy hiểm, nhưng hắn biết rõ nơi đó có cực độ nguy hiểm đang chờ đợi.
Hiện tại hắn có thể không còn quá cần tài nguyên từ siêu thị này, nhưng nó vẫn giống như một quả bom nổ chậm đặt bên cạnh căn cứ trấn Hi Vọng. Một ngày chưa tiêu diệt tai hoạ, một ngày tai hoạ sẽ lớn hơn.
Nhớ tới thảm trạng của đám người Trương Húc, bọn họ tới hôm nay mới tiếp xúc thể thôn phệ, vật kia không ngờ đã đạt tới level 25.
Nếu Hàn Phong bỏ qua sinh vật tại siêu thị Thanh Hà, có khả năng vài ngày nữa sẽ có quái vật cấp 250 xuất hiện không chừng.
Ha, đây tuy là có điểm phóng đại, nhưng một đầu quái vật level 30 cũng đủ tiêu diệt toàn bộ trấn Hi Vọng, so với quái vật level 250 thì áp lực cũng vẫn là một đường tương đương t·ử v·ong.
Bởi vậy, muốn không g·iết cũng phải g·iết. Lại còn phải nhanh chóng g·iết nó.
Tính tới hiện tại, thi đàn gần nghìn con đã bị đội nhóm bọn họ tiêu diệt tới bảy phần.
Nhưng từ các đường nhánh vẫn liên tục có thây ma trào ra, chưa kể tới các thây ma bị nhốt trong nhà, vẫn cần bọn họ cẩn thận thăm dò. Hàn Phong quyết định trước tiên dừng việc tiến xa, lấy ổn định phòng tuyến hiện tại làm đầu.
Đây sẽ là chiến trường bọn họ chuẩn bị để đối phó với thây ma cấp cao trong siêu thị Thanh Hà.
Hắn và Ngô Soái vừa lui lại phía sau liền có đội viên tiến lên báo cáo:
- Đội trưởng, đội hậu cần phát hiện một cửa hàng hạt giống, thu được rất nhiều túi hạt giống. Ngoài ra phía sau nhà còn có một hồ cá rất lớn. Bất quá, chúng tôi không dám bắt cá, vật kia quá hung dữ.
Hàn Phong nhướng mày. Quá hung dữ?
Hắn và Ngô Soái theo chân đội viên tới một căn nhà cổng màu xám.
Bên trong căn nhà, hai ba người đang nhiệt tình thu gom từng túi hạt giống rau củ, ngô, lúa… cho vào bao tải, kéo ra bên ngoài.
Hàn Phong tuỳ tiện ra lệnh:
- Bảo quản cho tốt, đây chính là nguồn lương thực tương lai của chúng ta.
- Rõ.
Hai người Hàn Phong không dừng lại lâu, theo đội viên tiến tới sau nhà.
Ở đây có một cái hồ cá rộng 10 mét vuông với mấy hòn non bộ, giống như là hồ nuôi cá Koi. Trong hồ chỉ có duy nhất một con cá dài tới 2 mét to như một con cá sấu, toàn thân hiện lên màu vàng rực, lớp vảy sắc bén lóng lánh như kim loại, miệng còn có hai sợi râu dài ngoe nguẩy đong đưa.
Cá lớn bơi qua bơi lại, thi thoảng lại phun ra một đám chất nhờn lên bờ hồ, t·ấn c·ông những người xung quanh, vài chỗ bị chất nhờn phun trúng đã bị ăn mòn lốm đốm
“Đinh! Cá biến dị level 14. Có được kỹ năng ăn mòn lợi hại.”