Nhớ tới âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu, Yakumo cảnh giác nhìn xung quanh. Nói về năng lực cảm giác, Yakumo tự tin khẳng định, nếu cô xưng thứ hai, thế giới này không ai dám xưng thứ nhất, tất nhiên Nanami ngoại trừ, vì Nanami thậm chí còn không phải người thế giới này ah.
Chính vì thế mới đáng sợ khi có thứ vô tức vô thanh chui vô đầu cô.
-"Ai mà biết, nhưng có thể vô tức vô thanh chui vào đầu chúng ta, nó chắc chắn không phải phàm vật."
-Coi như có chúng ta phát giác trước đi chăng nữa thì nó cũng chắc chắn không phải thứ gì bình thường.
Bởi vì ngay việc có thể thâm nhập đầu não của một kẻ đã từng dùng ý chí chỉnh sửa ký ức của toàn bộ tồn tại có lý trí trên một viên tinh cầu đã rất bất khả thi.
-"Đúng ah, nhưng dù sao chúng ta cũng không làm gì được đúng không, thay vì bứt tóc vò đầu suy nghĩ, sao không dùng thử?"
-Dùng thử?
-"Ừ, trong lúc cậu đang cảnh giác quan sát xung quanh, tớ đã tìm hiểu sơ qua thứ này rồi."
-"Nó tựa như là một cửa hàng bán đồ"
Nghe Ido nói, trước mặt Yakumo bỗng hiện ra một giao diện bán trong suốt.
Giao diện thiết kế tương đối đơn giản, góc phải trên có một khung nhỏ với một con số chín, ngay sát bên trái khung nhỏ là một dấu chấm hỏi (?), bên trái phía trên là hai cái khung [Kịch Bản] [Đạo Cụ], ngay dưới chúng là một danh sách với hình ảnh bên trái và miêu tả bên phải.
-Cửa hàng?
-"Ấn vào dấu chấm hỏi đi?"
=-=-=-=-=-=-= Hướng Dẫn Sử Dụng Cửa Hàng:
1.Cách kiếm đơn vị tiền tệ (điểm) của cửa hàng:
+Điểm có thể kiếm bằng cách tạo nên những cố sự (kịch bản) được nhiều người biết đến.
+Số điểm kiếm được tỉ lệ thuận với độ nổi tiếng của cố sự (kịch bản).
2.Kịch bản và đạo cụ trong cửa hàng là những cố sự và vật phẩm xuất hiện ở những nơi đạo diễn đã từng đi qua, đã từng xuất hiện (xảy ra) tính đến thời điểm hiện tại. =-=-=-=-=-=-=
-Hinata-nee-san, Nanami-nee-sama đâu rồi?
-Không phải hôm qua Nanami đã nói với em việc con bé cần đi xa một thời gian hay sao?
-Chị,... Vẫn còn nhớ Nanami-nee-sama!
Nhìn Hanabi thốt lên trong ngạc nhiên, rồi lại mừng rỡ, Hinata không kìm lòng được hỏi lại.
-Ý em là gì?
-Mọi người đều quên mất Nanami-nee-sama rồi, họ còn quên cả Eve-san nữa.
-Ah!?
Hinata ngạc nhiên thốt lên, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.
-Vì họ vốn không thuộc về thế giới này hay sao?
-Chị nói cái gì?
Như hiểu nhầm cái gì đó, Hanabi sợ hãi thốt lên.
-Không, không có gì, hai người bọn họ chỉ đi xa một chút thôi, chúng ta sẽ sớm gặp lại họ.
-Oa…
Nhìn Hanabi dưới hiểu nhầm bật khóc, Hinata cũng không giảng giải, vì chính cô cũng không chắc có thể gặp lại được hai người đó nữa hay không, cô nghĩ rằng để Hanabi hiểu nhầm và đừng mong chờ nữa có lẽ sẽ tốt hơn.
Hinata bình tĩnh ôm lấy Hanabi thở dài, cuộc vui nào cũng sớm tàn, nhưng đối với Hanabi thì có lẽ vẫn hơi sớm.
-Chị, chẳng lẽ chúng ta mãi mãi không gặp lại được họ nữa hay sao?
Nhìn Hanabi nhanh chóng bình tĩnh lại, Hinata không khỏi bất ngờ, bằng tuổi Hanabi cô tuyệt đối sẽ không nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như thế.
-Có lẽ em đủ mạnh thì sẽ gặp lại được họ.
Hinata nửa đùa nửa thật nói, nhưng cô không ý thức được rằng câu nói này đã ảnh hưởng tới Hanabi lớn đến như thế nào.
Trong lúc có người nhớ thương tới mình, thì Nanami lại một lần nữa đến với cái thư viện rộng vô tận này.
Lần này cô không còn xuất hiện ở hành lang sách dài vô tận, mà lại trên một cái ghế sofa.
Mở mắt ra, đập vào mắt cô vẫn là những kệ sách to lớn quen thuộc, phía trước cô là một cái bàn với một quyển sách đang mở.
Tất nhiên lần này Nanami sẽ không phạm vào sai lầm cũ nữa, cô khóa chặt Migeiko lại.
-Eve?
Nanami thầm nhủ, trong không gian yên tĩnh và rộng lớn này, âm thanh của cô lại vô cùng rõ ràng. Nhưng xung quanh không ai đáp lại cô, rõ ràng người nào đó vẫn chưa muốn lộ diện.
Trầm mặc nhìn quanh một lúc, Nanami quyết định lại cất bước đi tìm hiểu xung quanh.
Quanh cái bàn và chiếc ghế cô đang ngồi là những kệ sách khổng lồ, giữa chúng có những lối dẫn dài vô tận không thấy đầu cuối.
Xung quanh chủ toàn là sách với sách, nhưng Nanami nào dám đụng chạm lung tung, cô đã sớm cảm nhận sự phi thường của những cuốn sách này, đụng loạn một cái là mất hơn chục năm nữa quá.
Nhìn quanh một hồi không thấy được gì, Nanami bắt đầu cất chân bước vào một trong những hành lang giữa các kệ sách.
Những kệ sách không có điểm cuối, chúng cứ xuất hiện thêm mãi, đôi lúc sẽ có những ngã rẽ, nhưng Nanami vẫn không ngừng tiến bước.
Cuộc đi dạo vô nghĩa này đã kéo dài không biết bao lâu, chính Nanami với khả năng tự nhận thức cực tốt cũng quên mất mình đã đi bao lâu, có lẽ chỉ mới vài phút, cũng có thể đã vài chục năm.
Tựa như không đơn thuần là không gian nơi đây rộng vô tận, mà bản thân thời gian nơi đây cũng vô cùng kỳ lạ, nếu nói thời gian bình thường là một sợi dây thẳng, vậy thời gian nơi đây chính là một sợi dây bị rối.
Cho đến khi Nanami nhận thức được sự thật này, một câu hỏi hiện lên trong đầu cô: "Mình đã đi được bao lâu?"
-"Một tháng?"
Chần chờ cho ra suy đoán, nhưng ngay sau đó ký ức trong đầu Nanami liền dần rõ ràng, ký ức không sai lệch dù chỉ một giây về một tháng trời đi bộ trong cái thư viện này hiện rõ lên trong đầu cô.
Tình trạng quái dị này khiến Nanami không khỏi trầm mặc, lần trước tới nơi đây, cô chắc chắn không gặp phải tình trạng này, ký ức rất rõ ràng về những khoản thời gian lần đầu cô đến đây là bằng chứng cho việc nhận thức về thời gian lúc đó của cô không bị ảnh hưởng.
Tức là lần này cô mới bị, lý do là gì? Bản thân cái thư viện này thay đổi?
Không, không đúng, trực giác của cô lập tức phủ định đáp án này. Nếu không phải từ thư viện, vậy thì vấn đề là từ bản thân cô.
Nói đến thời gian, từ khi phân tích long mạch từ cái tàn tích gần Phong Quốc, cô cũng có cảm nhận không tệ về khái niệm thời gian, cũng như có nhất định năng lực khống chế thời gian, liệu hiện tượng lạ cô đang gặp phải chăng có liên quan.
Lại nói, trong khi cô đang thầm nghĩ, thời gian lại trở nên mơ hồ một lần nữa.
-Một năm.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, Nanami đã thực sự suy nghĩ vấn đề ngắn ngủi trong suốt một năm, ảo thật sự.
Sầm mặt cạn lời, Nanami thực sự không biết nói gì hơn. Có vẻ như thời gian nơi đây là không cố định, nó hoạt động theo suy nghĩ của cô.
-"Thực ra từ lúc mới tới đây đến bây giờ chỉ mới mười phút."
…
Không có gì xảy ra, có vẻ như một khi đã được xác định thì thời gian sẽ không thay đổi nữa.
Thời gian đã thế, vậy còn không gian?
Nanami nảy ra ý tưởng to gan, Nanami thử nghiệm.
Nhìn về phía xa xa nơi đường chân trời, Nanami thầm nghĩ.
-"Mình đã đi tới đó."
Và cô tới thật.
-Quả nhiên không chỉ thời gian hỗn loạn, mà không gian nơi đây cũng bất định, hay nói đúng hơn, chúng hoạt động theo suy nghĩa của người ở trong.
Người bình thường liền luôn tự chủ về không gian xung quanh, bước chân đi tới, tức là ta "muốn" đi về phía trước, chính vì có ý muốn rõ ràng, nên nhận thức về không gian của Nanami đã không bị ảnh hưởng.
Một cơ chế kỳ lạ, nhưng khi nghĩ tới việc cái thư viện này gần như vô tận thì Nanami lại thấy bình thường.
Cũng đúng, không có cái cơ chế này, người bình thường sao tìm sách trong thư viện này được.
Nhưng Nanami đã không nghĩ tới là, sống trong cái thư viện này, nào có ai bình thường.
Cái thư viện này có thể đưa Nanami đến mọi nơi mà cô muốn, nhưng những gì cô biết về cái thư viện này vẫn còn là quá ít, nếu phải đưa ra một địa điểm cụ thể thì cái năng lực này cũng không có ích gì với cô hiện giờ.
Ngẫm thế, Nanami liền đưa ra một vài thử nghiệm.
-Đưa ta đến chỗ Eve.
=-=-=-=-=-=-= =-=-=-=-=-=-=
truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên