Vương Húc Chi chưa từng được chơi vòng quay khổng lồ, đến lúc cậu chơi, cứ thế kẹp chặt hai tay, lưng thẳng tắp mà ngồi nghiêm chỉnh ở một đầu.Nét mặt cậu cứng đờ, miệng nói: “Trình Nguyệt Minh! Uổng công tôi coi cậu là anh em! Cậu lại đối xử với tôi như vầy!”Trình Nguyệt Minh phì cười, khá là bất lực, “Cậu thả lỏng đi, cái này quay rất chậm.”“Ai bảo tôi không thả lỏng, tôi đã rất thả lỏng rồi!” Vương Húc Chi trợn trừng mắt, vành mắt vẫn còn hoe đỏ.“Ài… Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đi.” Trình Nguyệt Minh chỉ ra ngoài.Lúc này ánh nắng nhuốm màu cam, chiếu lên mặt Trình Nguyệt Minh, vừa dịu dàng vừa mờ ám, đẹp đến nỗi Vương Húc Chi không thể dời mắt đi được.Cậu chuyển động con ngươi, chậm rãi nhìn ra ngoài.Chỉ thấy mặt trời đang lặn, dư quang rải rác từ trên cao, cả thành phố nằm dưới chân họ, được ánh nắng dát vàng một màu.Vương Húc Chi trèo lên phía trước, hai mắt cậu sáng lấp lánh, trái tim rung động từ trong sâu thẳm.