“Đẹp quá…” Vương Húc Chi ngơ ngẩn nói.“Tách.” Trình Nguyệt Minh rút điện thoại ra chụp một bức, lặng lẽ nhét lại vào túi.“Đúng là vậy.”…Thời gian quay một vòng nói nhanh không nhanh mà bảo chậm cũng chẳng chậm, hai người bước xuống vòng quay khổng lồ, trời đã tối.Họ vẫn về bằng xe bus như trước.Bởi đã là chuyến cuối, nên trong xe không có nhiều người lắm.Vương Húc Chi và Trình Nguyệt Minh ngồi ở dãy ghế cuối xe, người ngồi trước người ngồi sau.Có thể là chơi mệt rồi, nên Vương Húc Chi mơ màng ngủ thiếp đi trên con đường nghiêng ngả.Đến tận mấy trạm cuối cùng, trên xe trừ tài xế ra thì chỉ còn hai bọn họ.Vương Húc Chi ngửa đầu ngủ say, gáy cậu dựa vào lưng ghế, lắc lư theo chiếc xe bus.Trình Nguyệt Minh liếm môi, hắn cúi đầu nhìn ngắm gương mặt đó, chớp chớp mắt.Lúc này chiếc xe đi vào một đường hầm xuyên núi, trong xe chớp mắt trở nên tối om.Vương Húc Chi đang chìm trong mơ cảm thấy trán mình dường như đụng phải một thứ gì đó rất mềm.Môi cũng vậy…