Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 46: Một Chưởng Trấn Áp



Chương 46: Một Chưởng Trấn Áp



Không thấy sau khi Dương Nguyên Lãng ngài thả đi Lang Tịch, phía sau có rất nhiều dân chúng đã rời bỏ đội ngũ chạy đi rồi hay là sao.

Dương Nguyên Lãng chỉ liếc nhìn Thác Báo ba người một cái, cũng không nói gì thêm, quay lại cùng tiểu nha đầu Dương Tư Nguyệt cùng Dương Nguyên Bảo chơi đùa.

“Thác Báo! Ông an tâm đi, công tử tự có chừng mực!”

Lý Hàm Chi nhẹ nhàng lên tiếng.

Nàng biết Dương Nguyên Lãng cũng là Tông Sư cường giả, tuy không biết là Hạ Vị Tông Sư hay Trung Vị Tông Sư.

Nhưng nàng là biết được Dương Nguyên Lãng sẽ không làm chuyện gì mà không có nắm chắc.

Quen biết Dương Nguyên Lãng không lâu, tính cách của y thế nào nàng cùng sờ được chút ít.

Tóm lại, như Dương Nguyên Lãng đã nói mình đối phó được với Tông Sư cảnh cường giả của Dị Lang Tộc, vậy bọn họ chỉ ngồi yên chờ kịch hay là được rồi.

“Nhưng là..!”

Hắn nhận ra Lý Hàm Chi, đây là th·iếp thân nha hoàn bên cạnh Dương Nguyên Lãng, nghe đâu thân phận của cô ta không thấp, dù vậy hắn cũng có đôi chút lo lắng.

Bên phía Dị Lang Tộc không chỉ có một tên Tông Sư cường giả, còn rất là nhiều Tiên Thiên cảnh giới.

Người ta nói mãnh hổ khó địch lại quần sói, Dương Nguyên Lãng có mạnh đến đâu, cũng không thể nào chống lại cả một quần thể hùng mạnh Dị Lang Tộc được a.

“Đạp..! Đạp..! Đạp..”

“Rầm rầm.! Rầm rầm..! Rầm rầm!”

Không bao lâu sau, mặt đất bên ngoài cổng thành chấn động kịch liệt, người thường cũng có thể cảm nhận ra như đang có đ·ộng đ·ất một dạng.

Đưa ánh mắt nhìn về phía trước, đã thấy rất nhiều thân người mặt sói cao trên hai mét, chạy thẳng đến phía của mọi người.

“Híc! Bỏ đi! Không kịp nữa rồi!”

Nhìn đám Dị Lang Tộc trùng điệp kéo đến, Thác Báo biết mình có nói gì cũng không còn kịp nữa rồi.

Hắn đưa đại đao lên, chuẩn bị tinh thần chiến đấu, có lẽ trong đời hắn đây là lần đầu tiên vì nhân loại chiến đấu với Dị Lang Tộc, cũng là lần cuối cùng.



“Đại nhân! Chính là hắn!”

Lang Tịch ánh mắt độc ác nhìn qua Dương Nguyên Lãng.

Chỗ dựa của hắn đến rồi, là Trung Vị Tông Sư cường giả, lần này xem tên nhân loại đê tiện như ngươi còn có thể kiêu ngạo được hay không.

“Tiểu tử! Ngươi là ai?”

Lang Hôi phất tay lên, không vội ra hiệu cho đám thuộc hạ tiến lên.

Còn trẻ như vậy đã là Tông Sư cường giả, bối cảnh phía sau chắc cũng kinh người lắm đây, y là thiên kiêu của Triều Tịch Vương Triều, hay người của Đại Nhật Hoàng Triều?

Mà thôi, bắt lại đã rồi tính sau.

Dù hắn có thân phận gì.

Hắn cũng không sợ.

Dị Lang Tộc bọn họ tung hoành Viên Hoang Đại Lục nhiều năm như vậy.

Chỉ có loài người sợ hãi bọn họ, chứ bọn họ nào có ngán qua ai bao giờ.

“Đã đến đông đủ rồi thì lên đường đi!”

“Ong..! Ong..!”

Dương Nguyên Lãng quán triệt rất kỹ đạo lý có thể tiết kiệm được bao nhiêu thời gian thì tiết kiệm bấy nhiêu thời gian, đồng thời hạn chế nói nhảm với lại kẻ địch.

Bản thân như đã có thực lực vượt quá xa địch nhân, còn đi dài dòng nói nhảm, hắn cảm thấy quá mất thân phận của bản thân, hoàn toàn không cần thiết phải như vậy.

“Ong...Ong..!”

“Đại..! Đại Tông Sư khí tức..?”

Chưởng ấn bao phủ cả mấy chục mét xuất hiện, làm cho nguyên một đám Dị Lang Tộc bị dọa cho phá gan.

“Lang Thần Quyền ! Phá cho ta..!”

“Ong..!Ong!”



“Các ngươi còn chờ gì nữa, nhanh chóng toàn lực ra tay, nếu không tất cả chúng ta hôm nay đều phải c·hết hết!”

Lang Hôi cũng là bị sợ không hề nhẹ, tuy nói Trung Vị Tông Sư cùng Thượng Vị Tông Sư chỉ chênh nhau có một cấp độ trong Tông Sư cảnh.

Tuy nhiên một vị mới vào Thượng Vị Tông Sư lại dễ dàng đánh bại mười vị Trung Vị Tông Sư tối đỉnh, đây là chênh lệch.

Còn chưa hề nói, khí tức một chưởng của Dương Nguyên Lãng phát ra, không hề giống như mới vào Đại Tông Sư cảnh, mà là Đại Tông Sư viên mãn cường giả, loại cường giả này, hắn làm sao có thể chống lại.

Dù là như vậy, hắn cũng tuyệt đối không thể khoanh tay chờ c·hết được.

“Vâng! Đại nhân!”

Lang Tịch cùng mười mấy tên Tiên Thiên cũng phản ứng lại.

Đúng vậy, bây giờ sợ hãi cũng không được ích lợi gì, đối phương cũng không vì bọn họ hoảng sợ mà bỏ qua cho mình.

Như tiếp tục như thế chỉ c·hết càng nhanh, đồng tâm hiệp lực chống lại thì may ra còn có một cơ hội sống.

“Ong..! Ầm ầm! A..! A..!"

"Phốc.. phốc..!”

“Ầm ầm!”

“Cái này..?”

Dương Thái Thu đám người thêm một lần nữa ngẩn ngơ.

Bên kia đối thủ là một vị Tông Sư cảnh, còn mười ba vị Tiên Thiên cảnh, Võ Giả Cao Giai không tính, nhưng vẫn không thể nào chống lại một chưởng của Dương Nguyên Lãng.

“Đại Tông Sư cảnh giới!”

Chỉ có Đại Tông Sư cảnh giới, mới có thể làm được như vậy.

Dương Nguyên Lãng không phải là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh, không phải là Hạ Vị Tông Sư cảnh, càng không phải là Trung Vị Tông Sư, mà là Đại Tông Sư cảnh giới.

Đại Tông Sư cảnh cường giả!

Chỉ có tại Bái Quốc mới xuất hiện qua, còn là lão tổ trấn quốc của Bái Quốc, tên là Ngô Việt, ông ta cũng là cường giả mạnh nhất Bái Quốc.



Vậy mà Dương Nguyên Lãng cũng đã đồng cấp cảnh giới với Bái Quốc lão tổ rồi.

Kinh hãi qua đi, Dương Thái Thu đám người là mừng như điên, bọn họ lựa chọn đúng rồi.

Dương Nguyên Lãng là Đại Tông Sư cảnh, như vậy Dương gia mình có Đại Tông Sư cường giả tọa trấn, từ nay về sau ở Bái Quốc này mình không cần sợ bất kỳ thế lực nào nữa.

“Đại Tông Sư cảnh?”

Lý Hàm Chi ánh mắt cũng khá phức tạp, dù đoán được Dương Nguyên Lãng tự tin, nhưng mà y cũng cho nàng bất ngờ quá lớn.

Phải biết lão tổ Lý Gia nàng chỉ là Trung Vị Tông Sư mà thôi, không có gì bất ngờ xảy ra tầm hai mươi năm nữa ông ấy phải c·hết rồi.

Nhưng dù là vậy, cảnh giới của lão tổ nhà nàng vẫn không thể nào sánh kịp với Dương Nguyên Lãng a.

“Ha ha ha! Con ta là Đại Tông Sư cảnh? Dương gia chúng ta ra Đại Tông Sư cảnh, từ nay về sau chúng ta là Tông Sư gia tộc.! Tông Sư gia tộc a.!"

"Phốc..!”

“Nguyên Niên! Ông làm sao vậy?”

Hạ Kiều giật mình không hề nhẹ a, Dương Nguyên Niên nếu như xảy ra chuyện gì, dù Dương Nguyên Lãng có là Đại Tông Sư, mình cũng không có bao nhiêu lợi lộc gì a.

“Không sao! Chỉ là vui mừng quá mà thôi!” Là quá kích động đi.

Nói thật hắn cảm giác như đang mơ, con của hắn là Đại Tông Sư cảnh cường giả, bây giờ dù hắn có c·hết cũng có thể mỉm cười ấy chứ.

“Khục..! Phốc..!”

“Nói đi! Ngươi muốn biết những gì?”

Lang Hôi gian nan đứng dậy, nhìn quanh bên mình chỉ còn duy nhất bản thân mình có thể còn sống, hắn hiểu quá rõ ràng, không phải là thực lực hắn mạnh nhất, mà là Dương Nguyên Lãng để cho hắn sống mà thôi.

“Nói ra thực lực của Dị Lang Tộc các ngươi phái đến t·ấn c·ông Bái Quốc!”

Lang Hôi là Trung Vị Tông Sư cảnh, cũng xem như đi vào cao tầng của Dị Lang Tộc nơi đây.

Hiểu biết của y về kế hoạch lần này của Dị Lang Tộc, tuyệt đối hơn xa mấy tên Võ Giả Cao Giai hay Tiên Thiên cảnh giới.

Vốn dĩ khi bản thân mình còn chưa phải vô địch ở Viên Hoang Đại Lục nơi đây, cũng không muốn xen vào quá nhiều chuyện, trêu chọc những thế lực khủng bố mà mình không đối phó nổi như Dị Lang Tộc này.

Nhưng mà Dương Nguyên Sinh cùng Dương Nguyên Sơn không có ở Bất Dạ Thành này, mà đã chạy lên Bái Thành, hắn cũng là bị buộc không còn cách nào khác phải xen vào chuyện này thôi.

....

(P/s: Các bạn thư hữu có thể bỏ chút ít thời gian ra bên ngoài đánh giá truyện 5* giúp đỡ tác, tác xin cảm ơn mọi người!)