Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 48: Đến Bất Dạ Thành!



Chương 48: Đến Bất Dạ Thành!

“Nguyên Sinh công tử! Nguyên Sơn công tử! Tộc trưởng thông báo với hai vị một tiếng! Nữa giờ sau tập trung tại diễn võ trường!”

“Cảm ơn tổng quản, chúng tôi sẽ đến đúng giờ!”

Lý Nguyên Sơn lên tiếng cảm tạ.

Người đến đưa tin là Lý Thành, tổng quản của cả tòa Lý Phủ này, cũng là thân tín tâm phúc của Tộc Trưởng Lý gia, anh em hắn tạm thời còn không thể đắc tội.

“Nhị ca! Tộc trưởng triệu tập tất cả mọi người lại! Xem ra có biến!”

Dương Nguyên Sơn gương đầy sầu lo, mới mười hai tuổi, nhưng trải qua biến cố Dị Lang Tộc lần này, hắn cũng trưởng thành không ít.

“Có biến? Đó là chuyện đương nhiên rồi!”

Dương Nguyên Sinh gật đầu.

Dị Lang Tộc đang điên cuồng công thành trì bên dưới kia, Bái Thành sắp bị công phá.

Nếu như Lý gia còn chưa làm ra hành động, chỉ sợ đón lấy cũng là diệt vong mà thôi.

“Anh nghĩ bọn họ sẽ cùng Dị Lang Tộc liều mạng thật sao?”

Dương Nguyên Sơn nhìn bên ngoài bầu trời, những tảng mây vốn màu hồng nay có chút đỏ như máu, trong lòng của hắn cũng có đôi phần nặng nề.

“Liều mạng với Dị Lang Tộc? Sao có thể?”

Dương Nguyên Sinh cực kỳ xem thường.

Đừng nhìn những đại tộc này thường ngày hô hào trung quân ái quốc, nhưng một khi quốc gia xảy ra chuyện, bọn chúng chính là những người đầu tiên quăng bỏ quốc gia của mình chạy đi.

Lần này hắn đoán không sai thì Lý gia cũng chuẩn bị chạy trốn rồi.

“Tam đệ! Dù Lý gia lựa chọn chạy trốn, cũng sẽ mang lên chúng ta mà thôi!”

Dương Nguyên Sinh vỗ nhẹ vai của Dương Nguyên Sơn một cái.

Hai anh em bọn họ là thiên tài, thiên phú cũng không tệ, hiện tại hắn cũng là Võ Giả bát trọng cảnh giới, tương lai Tiên Thiên đã là chắc chắn, Tông Sư cũng không phải là không thể.

Lý gia bọn người kia già mà thành tinh, bọn chúng làm sao bỏ qua những mầm tốt như bọn họ được.

Nhất là hiện tại các thiên tài Lý gia đã được gửi đi rèn luyện tại những địa phương khác, phần lớn đều đã nằm trong bụng của Dị Lang Tộc, hai anh em bọn họ trong mắt Lý gia thì càng quan trọng .

“Cũng đúng! Chỉ là không biết cha cùng anh cả mấy người hiện tại như thế nào rồi?”



Dương Nguyên Sơn có chút sa sút.

Dị Lang Tộc xâm lấn quá đỗi đột nhiên, tốc độ cũng quá nhanh, chờ khi hai anh em bọn họ phản ứng lại được thì đã vị mang đi ra Bất Dạ Thành mất rồi, ngay cả cơ hội quay lại Dương gia trấn để gặp người nhà một lần cũng không có.

Dù hai người bọn họ có chút mâu thuẫn với lại Hạ Kiều kia, nhưng Dương Nguyên Niên cùng Dương Nguyên Lãng mấy người đều là người thân của bọn họ à nha, giờ đây loạn thế kéo đến, hắn cực kỳ lo lắng cho người thân của mình a.

“Tam đệ! Em nhìn đi..!”

“Ân! Nhị ca! Anh làm như vậy là có ý gì?”

Bài vị, là bài vị của cha, đại ca, Tư Nguyệt cùng Nguyên Bảo bốn người.

Cha bọn họ chỉ là chưa có tin tức thôi, làm sao Dương Nguyên Sinh lại cho là bọn họ đ·ã c·hết, lập bài vị mất rồi.

“Nguyên Sơn! Chúng ta không cần phải tự lừa mình dối người, cha cùng đại ca bọn họ đã không còn nữa rồi!”

Dương Nguyên Sinh thở dài.

Mấy người đó còn có thể còn sống được sao?

Những nơi Dị Lang Tộc đi qua, nhân loại ai còn có thể sống được.

Những ngày qua hắn nghe được tin tức Bất Dạ Thành đã bị phá, hàng triệu người tử thương, thôn xóm không có người sống, người nhà bọn họ đều là những người tu vi cực kém, có thể qua khỏi hay sao.

“Nhưng mà ca..!”

Dương Nguyên Sơn nước mắt dâng trào.

Hắn đương nhiên biết người nhà của mình không còn, nhưng một khi chưa nhận được tin bọn họ đ·ã c·hết, hắn vẫn sẽ còn ôm một tia hy vọng mong manh.

“Được rồi! Không phải quá thương tâm, cha chúng ta đã không còn, chúng ta phải mạnh mẽ lên, cố gắng tu luyện, một ngày kia tu vi đại thành, sẽ bắt đám Dị Lang Tộc kia nợ máu phải trả bằng máu!”

Dương Nguyên Sinh hắn không phải là người yếu đuối, hắn biết được nước mắt không thể giải quyết được vấn đề.

Chỉ càng làm cho người khác cảm thấy mình quá yếu mềm, dễ khi dễ, chỉ khi nắm giữ thực lực cường đại, mới có thể muốn làm gì thì làm.

“Em nghe lời của anh! Chỉ là.?”

Muốn mạnh lên đâu có dễ, Dị Lang Tộc bên đó có Đại Tông Sư cường giả, đây là cảnh giới bọn họ có nằm mơ cũng không thể mơ được.

“Không sao! Anh đã có cách! Em nhìn cái này đi!”



“Triều Tịch Học Viện thư giới thiệu..! Nhị ca, anh..!”

“Là Triều Tịch Học Viện thư giới thiệu không có sai, anh cũng là cơ duyên xảo hợp có được nó mà thôi!”

Dương Nguyên Sinh đem thư giới thiệu cất đi, ánh mắt chứa đầy kiêu ngạo.

Thư giới thiệu này đáng lý thuộc về Lý Hàm Chi, nhưng mà hắn đã nhân lúc sơ hở đem nó trộm vào trong tay.

Thực ra có một sự thật mà hắn chưa bao giờ tiết lộ ra bên ngoài, hay nói đúng hơn là không dám.

Người mà bỏ tiền ra thuê Thanh Y Lâu sát thủ diệt đi Lý Hàm Chi cũng là hắn.

Hắn đã nhìn ra Lý Hàm Chi không ưa thích hắn từ lâu rồi.

Còn lợi dụng hắn làm tấm chắn đuổi đi đám người Hùng Tư Kỳ.

Thêm vào trong tay cô ta cũng có thư giới thiệu của Triều Tịch Học Viện.

Hắn không diệt cô ta thì diệt ai.

Đáng tiếc là Thanh Y Lâu báo về hành động thất bại, cũng trả lại Linh Thạch thuê mướn cho hắn.

Có số Linh Thạch này, còn tài nguyên hắn lấy được trong động phủ bí mật kia, thêm vào được vào Triều Tịch Học Viện tu hành, tương lai hắn không chỉ là Tiên Thiên hay Tông Sư, mà phải là Thần Tàng Cảnh, thậm chí Đạo Thai Cảnh.

“Nhị ca! Quá tốt rồi!”

Dương Nguyên Sơn gương mặt tràn đầy vui mừng.

Triều Tịch Học Viện là Học Viện mạnh nhất của Triều Tịch Vương Triều, cũng là nơi mơ ước của nhiều thiên tài bên trong Triều Tịch Vương Triều còn có ba mươi sáu cái Quận Quốc.

Bên trong Triều Tịch Học Viện có Thần Tàng cảnh cường giả tọa trấn, không những vậy còn là Thần Tàng Ngũ Chuyển cường giả.

Còn có tài nguyên nhiều vô cùng, nếu như gia nhập được Triều Tịch Học Viện, thù của hai anh em bọn họ có hy vọng được báo rồi.

“Không cần chậm trễ! Chúng ta ngay lập tức rời đi thôi!”

Dương Nguyên Sinh không chút do dự quyết định rời đi khỏi Lý gia, không có chờ Lý Hoài triệu tập mọi người.

Hắn đến nơi này chính là tạm thời lánh nạn, cũng không thật sự cho rằng mình sẽ phải lấy con gái Lý gia rồi đi ở rể gì đó.

Hắn là người họ Dương, cũng không phải là họ Lý bọn chúng a.

....

Phủ Quốc Sư!



“Sư phụ! Mọi thứ đã chuẩn bị xong! Chúng ta ngay lập tức có thể lên đường!”

Ngô Minh hớn hở chạy vào, một bộ khoe khoang trước mặt Vô Vi Đạo Nhân.

“Ân! Vậy chúng ta đi thôi!”

Vô Vi Đạo Nhân gật đầu, nắm lấy tay của Ngô Minh, đằng không bay ra khỏi Phủ Quốc Sư.

“Sư phụ! Ngài đi nhầm đường rồi, đi về Triều Tịch Vương Triều ở phía bắc a!”

Ngô Minh sợ hãi gần c·hết.

Xuôi nam, đây là hướng mà Dị Lang Tộc đang công thành, gặp phải đám người kia, mình không phải là làm thức nhắm cho đối phương hay sao?

“Ai bảo với ngươi là ta sẽ đi Triều Tịch Vương Triều lánh nạn?”

“Không phải đi Triều Tịch Vương Triều?”

Ngô Minh sửng sốt.

Dùng ánh mắt quái dị nhìn sư phụ của mình.

Không đi Triều Tịch Vương Triều, không lẽ đi cùng Dị Lang Tộc đánh nhau hay sao?

Hắn quá hiểu bản tính của người sư phụ này, bên ngoài đạo mạo, nhưng bên trong là hèn mọn cùng s·ợ c·hết, nói y đi cùng Dị Lang Tộc đánh nhau, đừng có mà mơ.

“Đúng vậy! Ta không đi Triều Tịch Vương Triều!”

“Vậy ngài đi đâu?”

“Bất Dạ Thành?”

“Sư phụ! Ngài đừng trêu chọc con nữa có được không?”

Có suy đoán, nhưng khi chứng thực, Ngô Minh cũng không khỏi rợn tóc gáy.

Bất Dạ Thành bây giờ đã là Dị Lang Tộc hang ổ, mà bọn họ có thể đến được Bất Dạ Thành hay không còn khó nói, bên ngoài Bái Thành Dị Lang Tộc đâu đâu cũng có, bọn họ có thể rời đi được hay sao.

“Ta không trêu chọc ngươi, nếu như bây giờ ngươi không đi theo ta, có thể trở lại Hoàng Cung cùng Phụ Hoàng của ngươi chống địch, cũng có thể lên Triều Tịch Học Viện tu hành!”

Vô Vi Đạo Nhân không có giải thích nhiều, hắn có bí mật của mình, nhìn về Bất Dạ Thành, hắn là biết được, cơ duyên của mình là đang ở nơi đó.

“Sư phụ! Con nghe lời của ngài?”

Ngô Minh cắn chặt răng ra quyết định.