Chương 49: Dùng Ba Vạn Máu Dị Lang Tộc! Đúc Uy Danh Bất Dạ Thành!
Vô Vi Đạo Nhân không có giải thích nhiều, hắn có bí mật của mình.
Hắn nhìn về phía Bất Dạ Thành, hắn là biết được, cơ duyên của mình là đang ở nơi đó.
“Sư phụ! Con nghe lời của ngài?”
Ngô Minh cắn chặt răng ra quyết định.
Hắn đi được đến ngày hôm nay, ngoài thiên phú cao hơn người bình thường đôi chút ra, phần lớn đều nhờ công lao dạy dỗ của Vô Vi Đạo Nhân này.
Không có ông ta, sẽ không có Ngô Minh hôm nay, bằng mọi giá hắn phải theo bước chân của Vô Vi Đạo Nhân này thôi.
“Vậy thì tốt! Đi thôi!”
Vô Vi Đạo Nhân nghĩ cũng buồn cười.
Thân là Thái Tử của Bái Quốc, trong lúc nước sôi lửa bỏng không ở lại cùng phụ hoàng của mình chống lại đại địch, một hai muốn theo chân của hắn chạy trốn.
Có lẽ Ngô Minh là Thái Tử cực phẩm nhất ở Viên Hoang Đại Lục này vậy.
“Sư phụ! Vậy chúng ta làm sao có thể tránh được sự t·ruy s·át của Thần Tàng cảnh Dị Lang Tộc?”
Dù đã quyết định đi theo Vô Vi Đạo Nhân liều mạng, tuy nhiên đối mặt với Thần Tàng cảnh của Dị Lang Tộc, hắn vẫn có chút hơi rén.
Vô Vi Đạo Nhân đêm qua xem thiên tượng đã nói cho hắn biết, Dị Lang Tộc lần này t·ấn c·ông Bái Quốc khí thế cực thịnh, vào thời đỉnh cao có thể có Dị Lang Tộc đột phá từ Đại Tông Sư lên Thần Tàng cảnh.
Với Đại Tông Sư hai thầy trò bọn họ còn có thể liều một phen, nhưng nếu là Thần Tàng cảnh, hai người bọn họ không hề có chút phản kháng nào cả.
Một vị Thần Tàng cảnh cường giả, dù chỉ mới nhất chuyển Thần Tàng, cũng có thể đơn giản diệt sát Tông Sư cảnh viên mãn cường giả như g·iết gà g·iết vịt.
Thần Tàng Khai Mở, Nội Hàm Thiên Địa, Nhất Chuyển Nhất Trọng Thiên.
Câu nói này là miêu tả sự cường đại của Thần Tàng cảnh cường giả.
“Minh Nhi! Bộ con không có để ý chúng ta đã rời khỏi Bái Thành một đoạn đường, nhưng vẫn không có gặp được bất kỳ một tên Dị Lang Tộc nào hay sao?”
“Không..! Không thấy! Thật sự là không thấy!”
Ngô Minh mới hoàn hồn, không biết tù khi nào, hắn cùng Vô Vi Đạo Nhân đã rời khỏi Bái Thành khoảng cách khá xa rồi, càng kinh dị hơn, hắn không gặp phải bất kỳ tên Dị Lang Tộc nào cả.
Chuyện này quá bất thường đi, không phải thám tử hồi báo, hiện nay Dị Lang Tộc bên ngoài đang điên cuồng công thành hay sao.
"Sư phụ! Ngài biết chuyện gì hay sao?"
"Hắc! Cứ đến Bất Dạ Thành! Ngươi liền sẽ biết thôi!"
Vô Vi Đạo Nhân cười một cách bí hiểm, hắn cũng không có giải thích gì nhiều, nắm lấy cổ áo của Ngô Minh, đưa hắn càng chạy càng xa.
....
“Ầm ầm! “
Dị Lang Tộc thật là đang công thành, nhưng không phải là công Bái Thành, mà là t·ấn c·ông vào Bất Dạ Thành.
Khí thế vô cùng hung hãn, không bao lâu Dị Lang Tộc đại quân đã đem Bất Dạ Thành công phá, một hơi chạy đến Bất Dạ Thành diễn võ quảng trường.
Không phải bọn họ không muốn đi nữa, mà là phía trước bọn họ đang gặp phải một người chắn đường bọn họ, khí thế kia không hề yếu, không ai dám đi lên trước thử nước cả.
“Thống lĩnh đại nhân! Người đó là Dương Nguyên Lãng, Đại Tông Sư cảnh cường giả!”
Lang Hôi cung kính đứng bên cạnh Lang Huyền hội báo.
Dương Nguyên Lãng thả hắn đi, thả ra hào ngôn trong vòng ba ngày, Dị Lang Tộc cường giả không có đến, liền sẽ đem t·hi t·hể của mười mấy tên Tiên Thiên treo tại Bất Dạ Thành bên ngoài cho mọi người chiêm ngưỡng.
Quả nhiên, hành động của Dương Nguyên Lãng đã chọc đến sự tự tôn của Lang Huyền, người vừa đột phá Thần Tàng cảnh giới không lâu.
Ngay cả việc công đánh Bái Thành, cũng liền tạm hoãn lại, phải đem tên nhân loại dám làm nhục Dị Lang Tộc của bọn họ phanh thây xẻ thịt ra thì mới được.
“Ta không có mù!”
Lang Huyền nhàn nhạt lên tiếng.
Có điều khí thế hung hãn của hắn khi tiến vào Bất Dạ Thành cũng đã suy giảm không ít.
Theo như Lang Hôi nói, tên thanh niên trước mắt này là Đại Tông Sư cảnh, nhưng làm sao hắn cũng không cảm nhận được tu vi của đối phương.
Phải biết hắn đã là Thần Tàng cảnh, Đại Tông Sư dù liểm tức công pháp cao thâm đến mấy, trước khí thế của Thần Tàng cảnh cũng sẽ đê lộ đôi chút sơ hở chứ.
Bây giờ hắn trông Dương Nguyên Lãng không khác gì người bình thường cả.
Tuy nhiên người bình thường có thể nhẹ nhàng đánh bại Trung Vị Tông Sư cùng mười ba tên Tiên Thiên cường giả chỉ trong một cái nhấc tay hay là sao.
Cũng vì chưa rõ sâu cạn của Dương Nguyên Lãng, nên hắn còn chưa muốn hành động thiếu suy nghĩ.
Nên phái ra một đám cường giả thử thực lực của Dương Nguyên Lãng trước rồi tính sau đi.
“Ba mươi ngàn Dị Lang Tộc!"
"Rất là tốt! Hôm nay ta sẽ đem máu của các ngươi, dựng lên uy thế cho tòa Bất Dạ Thành có này!”
Ba mươi ngàn Dị Lang Tộc, xem ra đây là tất cả Dị Lang Tộc được phân đến t·ấn c·ông Bái Quốc rồi.
Tên cầm đầu là Thần Tàng cảnh cường giả, điều này cũng làm cho Dương Nguyên Lãng ngạc nhiên không ít.
Quả nhiên đám Dị Lang Tộc này ẩn giấu thực lực cũng không hề ít.
Tuy nhiên, nếu chỉ có như vậy thôi thì cũng không làm được tích sự gì.
“Tù Thiên Chưởng! Giết!”
“Ong..!Ong!”
Tuyệt học của Côn Bằng Tông, hắn dĩ nhiên là không hề biết, khi chọn một trong ba hạng mục hắn đã chọn tu vi rồi còn đâu.
Tuy nhiên bên trong Mộng Cảnh hắn thấy không ít lần Phương Tố Trân thi triển ra loại chưởng pháp này, nhìn qua hắn chỉ làm được chút da lông.
Nói chung là lấy cường đại Chân Nguyên hóa thành chưởng ấn chứ chẳng có tinh túy mẹ gì, là hàng fake không hơn không kém, có hoa không quả, như gặp đồng cấp cường giả thế nào cũng sẽ dễ dàng bị xuyên phá.
Tuy nhiên nơi này đám người Dị Lang Tộc tu vi cao nhất cũng chỉ là Thần Tàng Nhất chuyển, Tâm Tàng Cảnh, có thể nhìn ra được mới là quái sự.
“Ầm ầm..! Ầm ầm! Ầm ầm!”
“A...! A..! A!”
Kết quả không hề có chút huyền niệm nào cả, Dương Nguyên Lãng lần đầu tiên xuất ra toàn lực, Đạo Thai cảnh hiển lộ không chút bỏ sót, dù chỉ là Đạo Thai Sơ kỳ, nhưng cũng không phải đám người Lang Huyền có thể chống lại.
Chưởng ấn qua đi, chỉ thấy phương viên ngàn mét có một cái chưởng ấn cực lớn, đem đại địa ấn xuống sâu tầm mười mét có hơn, thần niệm thả ra, bên dưới chưởng ấn đã không còn một tia sinh mệnh khí tức nào.
Ba mươi ngàn Dị Lang Tộc cường giả cứ như chưa từng xuất hiện qua tại Bất Dạ Thành một dạng, không phải tử khí ở Diễn Võ Trường này quá nồng đậm, không ai tin tưởng ba mươi ngàn Dị Lang Tộc cường giả lại chôn thây ở nơi này.
Không những là như vậy, một chưởng này hạ xuống, đã mang đến cho Bất Dạ Thành một trận đ·ộng đ·ất khá mạnh.
Nhà cửa yếu một chút liền ầm ầm sụp đổ, làm cho hơn trăm vạn dân chúng bên trong một phen nháo nhào, chạy ra bên ngoài đường để tránh nguy hiểm.
Nhiều người dân trên mặt còn không có rút đi sự hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ ông trời đối với bọn họ quá bất công, không lâu trước đây bị Dị Lang Tộc tàn sát không nói, bây giờ lại bị đ·ộng đ·ất làm hại.
Còn những người to gan lớn mật đến tận nơi chứng kiến một chưởng của Dương Nguyên Lãng như đám người Dương Thái Thu cùng Thác Báo mấy người, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Bọn họ đã nghĩ Dương Nguyên Lãng thực lực cực cao, là Đại Tông Sư cảnh giới, nhưng giờ đây bọn họ phát hiện mình đã nhầm, Đại Tông Sư cảnh giới tuyệt đối không có uy năng này.