Dương Nguyên Lãng xuất hiện ngay trước mặt của Vô Vi Đạo Nhân hai người, dùng âm thanh không hề có chút cảm xúc lên tiếng hỏi.
“Khục..! Khục!”
Sau khi hỏi xong, hắn là ôm ngực ho khan liên tục, gương mặt cũng chuyển qua trắng xám, vận chuyển Hỗn Nguyên Kinh một cách tối đa, mới có thể tạm thời trấn áp khí tức hỗn loạn bên trong cơ thể của mình.
Tuy vậy, tu vi của hắn cũng đang dần giảm xuống, từ Đạo Thai cảnh viên mãn, sắp hạ xuống Đạo Thai cảnh hậu kỳ mất rồi.
“Tiền..! Tiền bối..!”
Vô Vi Đạo Nhân lắp bắp.
Căn bản đến bây giờ hắn còn chưa tỉnh táo lại được.
Đạo Thai viên mãn cảnh giới?
Nó chỉ xuất hiện ở những Hoàng Triều thôi a.
Đó cũng là cường giả xưng tông lập tổ.
Trông khi nhìn lại Dương Nguyên Lãng này đâu đó chỉ mới tầm đôi mươi.
Thế gian này làm gì có người mới hai mươi tuổi đã là Đạo Thai Cường Giả.
Có thể là lão quái vật nào đó thích dùng vẻ mặt anh tuấn non nớt ra gặp người.
Chắc là như thế.
Thường những cường giả như thế này, khó ai đoán được tâm lý của bọn họ lắm.
“Nhanh chóng trả lời ta, nếu không, c·hết.!”
Dương Nguyên Lãng lạnh lùng lên tiếng.
Hai người này một người là Tiên Thiên Dẫn Linh cảnh, một người Đại Tông Sư cảnh viên mãn, lại có thể nhìn ra được cảnh giới của hắn, quá là không bình thường.
Người khác thấy hắn tiêu diệt ba mươi ngàn người trong vòng một chiêu, cũng cho là hắn là Thần Tàng cảnh cường giả, cao lắm là Thần Tàng Ngũ Chuyển là hết.
Nhưng tên Đại Tông Sư này lại có thể nhìn ra cảnh giới chân thật của hắn, còn nói ra Đạo Thai viên mãn cảnh giới không sai một ly, đây không phải là một tên Đại Tông Sư có thể làm được.
“Tiền bối! Vãn bối là Vô Vi Đạo Nhân, Quốc Sư của Bái Quốc, còn đây là Ngô Minh, Thái Tử đương thời của Bái Quốc!”
Vô Vi Đạo Nhân lấy tốc độ bàn thờ đem bản thân của mình cùng Ngô Minh nói đi ra.
Đạo Thai cảnh cường giả xưa nay tính cách hết sức quái dị, g·iết người tùy tâm tình, như chọc phải đối phương không vui, đem hai người bọn họ diệt đi, cũng là chuyện hết sức bình thường.
Không nhìn thấy ba mươi ngàn Dị Lang Tộc kia sao, người ta một hơi g·iết đi ba vạn người mà ngay cả mắt cũng không hề chớp một cái cũn đủ hiểu đây là một ngoan nhân đáng sợ.
“Quốc Sư! Thái Tử?”
Dương Nguyên Lãng hiếu kỳ nhìn kỹ lại.
Nếu thân phận của hai người này là thật, vậy bọn họ nên ở Bái Thành, chạy đến Bất Dạ Thành nơi này làm gì.
“Phải..! Phải! Tiền bối!”
Ngô Minh bị dọa cho sắp khóc.
Hắn có từng trông thấy qua tràng diện đáng sợ như vậy bao giờ đâu.
Đạo Thai cường giả, đó là thần minh cao cao tại thượng quan sát sinh linh, hắn dù là Thái Tử một nước, nhưng hạng cường giả này ngay cả gặp hắn cũng chưa từng gặp.
Truyền nói là Đạo Thai cảnh chỉ xuất hiện tại Viên Linh Đế Quốc cùng hai đại Hoàng Triều mà thôi, bên dưới không ai từng thấy cường giả như thế kia.
Cũng có truyền ngôn Đạo Thai cường giả rất lợi hại, có thể hủy thành diệt quốc tồn tại.
Trước hắn cho rằng người ta chỉ đồn bậy bạ, cố tô son trét phấn lên Đạo Thai cảnh cường giả, thổi phồng bọn họ thái quá mà thôi.
Nhưng giờ đây gặp phải Dương Nguyên Lãng, hắn mới biết được lời đồn không hề ngoa, còn có đôi chút hạ thấp thực lực của Đạo Thai cảnh cường giả nữa chứ, cường giả như thế này quá sức khủng bố.
“Nói đi! Ngươi làm sao có thể nhìn ra được tu vi của ta?”
Quốc Sư cũng vậy, Thái Tử cũng như vậy, trong mắt Dương Nguyên Lãng hắn không khác gì mấy con kiến, một ý niệm có thể đem bọn họ tiêu diệt.
Như hai người này không cho ra câu trả lời làm hắn hài lòng, vậy bên trong cái hố sau mười mét kia, sẽ có thêm hai cổ t·hi t·hể nữa.
“Tiền..! Tiền bối! Sở dĩ vãn bối có thể nhìn ra được tu vi cảnh giới của ngài, là do một lần kỳ ngộ, gặp qua một loại thần vật, cho nên có một chút thành tựu!”
“Hả! Đó là thần vật gì vậy?”
Thú vị rồi đây, bảo vật có thể giúp một tên Tông Sư cảnh vượt qua hai đại cảnh giới khám phá hư thật của một Đạo Thai cảnh, quá không tầm thường rồi.
“Tiền bối! Đó là một tấm bia đá có từ thời đại xa xưa!”
Vô Vi Đạo Nhân không dám dấu diếm, hắn hiểu quá rõ ràng, trước mặt những cường giả như thế này mà muốn che giấu, không khác gì tự tìm c·ái c·hết.
“Bia đá! Bia đá đó ở nơi nào?”
“Hồi tiền bối, tấm bia đá kia đang tại Bái Sơn, khoảng cách Bái Thành ba ngàn km về phía nam!”
“Vô Vi Đạo Nhân! Ông là muốn c·hết hay muốn sống?”
“Tiền bối! Vãn bối nguyện đưa tiền bối đến nơi có cất chứa tấm bia đá kia!”
Vô Vi Đạo Nhân nếu còn không hiểu Dương Nguyên Lãng có ý gì thì hắn cũng uổng công sống bảy chục năm trên đời này rồi.
“Tốt! Trước giờ ta luôn luôn thưởng thức người thông minh!”
Dương Nguyên Lãng ánh mắt sáng lên, tên Vô Vi Đạo Nhân này tuổi thì hơi cao một chút, nhưng đầu óc vẫn khá là thông minh đó chứ.
“Còn ngươi..!”
“Tiền bối tha mạng! Xin tiền bối tha mạng!”
“Bộ ta có nói sẽ g·iết ngươi hay sao?”
Dương Nguyên Lãng nhíu mày.
Nhát gan cùng ánh mắt xem tình thế có chút kém, làm sao lên làm được Thái Tử của một nước vậy.
“Tiền bối! Nếu như ngài cần gì ở vãn bối, xin cứ hạ lệnh, vãn bối sẽ dốc sức hoàn thành!”
“Bây giờ mới thật sự ra dáng một vị Thái Tử rồi.!”
“Đa tạ tiền bối khen ngợi!”
“Ta chuẩn bị cùng sư phụ của ngươi rời đi một thời gian, chỉ là Bất Dạ Thành nơi này còn có người thân của ta..!”
“Xin tiền bối an tâm! Chỉ cần tiểu Minh còn sống một ngày, nhất định sẽ bảo vệ tốt gia đình của ngài, bảo vệ tốt Bất Dạ Thành, chờ tiền bối trở về.!”
“Vậy thì tốt! Nếu như ngươi có thể làm được, xem như ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình!”
Ngô Minh là Thái tử của Bái Quốc, ở Bái Quốc này tiếng nói cũng không tệ, hiện tại Dị Lang Tộc đã bị hắn tiêu diệt sạch sẽ, bên trong Bái Quốc là không còn nội họa nữa, sẽ không có ai đi tìm Ngô Minh phiền toái, hắn cũng an tâm rời đi.
“Đa..! Đa tạ tiền bối!”
Ngô Minh trong lòng muốn bao nhiêu kích động sẽ có bấy nhiêu kích động.
Đạo Thai viên mãn cường giả một cái nhân tình, nó là lớn đến mức độ nào, hắn cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng hắn biết, nếu như tận dụng tốt nó, Ngô Minh hắn sẽ nhất phi trùng thiên, cái gì là ngôi vị Hoàng Đế của Bái Quốc, hoàn toàn không cần chú ý.
...
“Thành chủ..!”
“Nguyên Lãng!! “
“Công tử..!”
“Đại ca..!”
Khoảng cách Vô Vi Đạo Nhân ẩn trốn cũng không xa, không bao lâu, đoàn người Dương Nguyên Niên cũng đã tìm đến.
Bọn họ sẽ không có đi hỏi tu vi của Dương Nguyên Lãng nữa, đây là vì bọn họ biết, hiện tại Dương Nguyên Lãng đã đạt đến một cấp độ mà bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi nữa rồi.
Một chưởng đem mấy vạn Dị Lang Tộc tiêu diệt, trong đó có Thần Tàng cảnh cường giả, Tông Sư không ít.
Những cường giả như thế kia, trước đây bọn họ vó nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có thể gặp được.
Vậy mà tất cả đều c·hết trong tay của Dương Nguyên Lãng không một chút chống cự nào.
Dương Nguyên Lãng bây giờ đã là thần linh bất khả chiến bại trong lòng bọn họ, chỉ cần có Dương Nguyên Lãng ở nơi đây, cái gì là Bái Quốc, cái gì là Dị Lang Tộc, bọn họ hoàn toàn không để vào mắt nữa rồi.
“Đến đúng lúc lắm! Lão Thu, chuyện nơi đây lão giải quyết gọn gàng một chút! Đừng để người nào biết được Dị Lang Tộc c·hết tại Bất Dạ Thành chúng ta!”
“Thành chủ! Thuộc hạ có thể đem dấu vết tại Diễn Võ Trường nơi đây hủy đi, nhưng về phong tỏa tin tức.!”