“Thành chủ! Thuộc hạ có thể đem dấu vết tại Diễn Võ Trường nơi đây hủy đi, nhưng về phong tỏa tin tức.!”
Có chút làm khó hắn.
Tuy những người ở đây sẽ không nói, nhưng mà Dị Lang Tộc trùng trùng điệp điệp chạy đến Bất Dạ Thành rồi biến mất, bên ngoài kia không ít người trông thấy, hắn làm sao có thể đem tin tức phong tỏa đây.
“Chuyện này không cần ông lo, giao cho hắn đi.!”
Dương Nguyên Lãng đưa tay chỉ qua Ngô Minh đang đứng cạnh bên, một bộ không có chuyện gì lớn cả.
“Hắn..!”
Dương Thái Thu ngạc nhiên nhìn Ngô Minh, một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu thì có thể làm được gì.
Ấy! Nhắc tới mới nhớ, Dương Nguyên Lãng cũng không phải là tên tiểu tử chưa ráo máu đầu hay sao?
Mình nghĩ vậy không phải mắng thành chủ đó chứ?
Có lẽ tên thanh niên này có gì đó đặc biệt chăng?
“Quên không nói cho các ngươi biết, hắn tên là Ngô Minh, Thái Tử của Bái Quốc chúng ta!”
Thiệt hay giả vậy, Thái Tử Bái Quốc cao cao tại thượng, sao có thể đến Bất Dạ Thành nơi đây, còn cung kính với Dương Nguyên Lãng như thế kia.
Nhưng mà khi nghĩ đến thực lực của Dương Nguyên Lãng hiện tại, bọn họ cũng bình thường trở lại.
“Bái kiến..!”
“Ấy! Mọi người không cần đa lễ! Không cần đa lễ!”
Ngô Minh sợ hết hồn.
Nơi đây toàn là người quan trọng của vị tiền bối này, cả cha mẹ cùng anh em cũng có mặt tại đây, nếu mà để bọn họ thi lễ với mình, giây sau chắc mình sẽ được lên bàn thờ ngắm gà k·hỏa t·hân sớm thôi.
“Ngô Minh nói đúng, các người không cần khách khí với hắn, xem hắn như một dân chúng bình thường là được rồi.!”
“Vâng! Thành Chủ đại nhân!”
Cũng phải!
Thái Tử điện hạ trước đây với bọn họ mà nói là cao không thể chạm đến, nhưng Dương Nguyên Lãng là cường giả có thể đem ba mươi ngàn Dị Lang Tộc cường giả diệt sát tồn tại.
Có Dương Nguyên Lãng làm chỗ dựa, bọn họ cần gì phải sợ Thái Tử của một Quận Quốc kia chứ.
Xem ra tầm mắt của bọn họ cũng nên cao hơn một chút đi, không sau này sẽ bị người ta chê cười, mất hết mặt mũi của mình không nói, đừng để Dương Nguyên Lãng bị chê cười a.
“Tiền bối xin an tâm! Đây chỉ là chuyện nhỏ, vãn bối có thể làm được!”
Ngô Minh tự tin trả lời.
Không phải hắn khoe khoang, làm Thái Tử một nước, quyền lực của hắn vẫn tương đối lớn.
Huống chi đám quý tộc cường giả trên Bái Thành chắc cũng chạy trốn gần hết rồi, cơ sở ngầm cũng bị Dị Lang Tộc hủy hết, trên đường t·ấn c·ông Bái Thành, quá nửa dân chúng đ·ã c·hết trong tay Dị Lang Tộc.
Nhìn thấy Dị Lang Tộc liền có bao xa chạy bao xa, ai dám quan tâm Dị Lang Tộc đi nơi nào, chỉ cần hắn làm thêm chút ít động tác, chuyện này sẽ thần không biết, quý không hay, cứ như Dị Lang Tộc đột nhiên bốc hơi khỏi Bái Quốc một dạng.
...
Bên trong Bất Dạ Thành đang hân hoan, nhưng bầu không khí bên trong Bái Quốc Hoàng Cung lại hoàn toàn khác hẳn.
“Bỗng nhiên bốc hơi khỏi nhân gian sao?”
Ngô Kinh ngồi trên ghế rồng im lặng một thời gian dài.
Trong đại điện hiện tại ngoài thành viên Hoàng tộc bọn họ thì cũng không còn ai khác, đại thần cùng quý tộc đã chạy đi Bái Thành đến Triều Tịch Vương Quốc lánh nạn từ lâu rồi.
“Bệ hạ! Đúng là như vậy!”
Ngô Viễn, Thân Vương của Bái Quốc, cũng là thống soái tam quân Bái Quốc, cung kính lên tiếng hội báo.
Hắn dẫn đầu năm mươi vạn đại quân, thầm nghĩ chuyến này thề c·hết báo quốc được rồi, nhưng bỗng dưng Dị Lang Tộc không công kích nữa, bọn họ sợ Dị Lang Tộc có mưu kế gì nên cũng không dám phái người ra bên ngoài xem xét.
Nhưng ba ngày qua đi, bọn họ vẫn không có trông thấy Dị Lang Tộc t·ấn c·ông, nghi hoặc liền bạo gan phái binh sĩ ra bên ngoài xem sao, nhưng đột nhiên phát hiện, xung quanh Bái Thành đã không còn Dị Lang Tộc nữa.
Không chỉ vậy, mấy tòa thành trì gần Bái Thành cũng không thấy tăm hơi của Dị Lang Tộc đâu, xa hơn là toàn quốc mười lăm tòa thành trì, không ai báo lên có Dị Lang Tộc làm hại, không ai phát hiện Dị Lang Tộc tung tích, cứ như nhân gian bốc hơi một dạng.
“Lão tổ! Ngài cảm thấy chuyện này như thế nào?”
Khi suy nghĩ không ra vấn đề, hắn cũng chỉ đành hỏi Ngô Việt xin ý kiến.
“Chỉ có hai khả năng, thứ nhất Dị Lang Tộc đột ngột thay đổi kế hoạch, không t·ấn c·ông Bái Quốc chúng ta nữa rồi rời đi, thứ hai bọn chúng đã bị tiêu diệt hết cả rồi!”
Bây giờ trong đại điện im lặng đến đáng sợ, kim rơi liền có thể nghe thấy, mấy chục vị hoàng tộc cao thủ cảm thấy sau lưng có từng cơn gió lạnh thổi đến.
“Có thể là khả năng thứ nhất đi!”
Hồi lâu, Ngô Kinh mới miễn cưỡng mở miệng nói chuyện.
Cũng là phương án hợp lý hơn cả. Chứ khả năng thứ hai quá không khả thi, hơn ba mươi ngàn Dị Lang Tộc cường giả, một Thần Tàng cảnh, bốn Đại Tông Sư, Tông sư còn lại trên trăm người.
Cổ thực lực khủng bố thế kia, muốn đem tiêu diệt đi, chí ít cũng phải có Thần Tàng Tam Chuyển đến Tứ Chuyển tu vi.
Xung quanh bọn họ có cường giả như vậy sao?
Ngay cả cường giả bọn họ muốn mời là Liễu Hiên Vinh cũng chỉ là Thần Tàng Nhất Chuyển cảnh giới mà thôi.
“Bệ hạ! Không cần quan tâm vì sao Dị Lang Tộc biến mất, như thế này đối với chúng ta hoàn toàn là một điều tốt!”
Ngô Việt lên tiếng trấn an.
Không phải hắn không muốn quan tâm, mà thật sự có người tiêu diệt hết Dị Lang Tộc mà không tạo ra động tĩnh gì, cường giả cấp độ như vậy, không phải bọn họ có thể tìm hiểu.
Một khi tìm hiểu được những gì mình không nên biết, hậu quả kia so với lại cùng Dị Lang Tộc chống lại còn đáng sợ gấp mấy lần, vẫn là giả vờ hồ đồ thì tốt hơn.
“Lão tổ nói đúng! Chúng ta không nên tìm hiểu về Dị Lang Tộc nữa, trước mắt chúng ta cần làm là phải đem Bái Quốc xây dựng lại, tận khả năng giảm thiểu tác động của Dị Lang Tộc lên Bái Quốc chúng ta!”
“Bệ hạ anh minh!”
“Bệ hạ! Như bây giờ Dị Lang Tộc đã không còn, như vậy chúng ta có nên thực hiện kế hoạch bị bỏ dỡ trước đó hay không?”
Khi đã đem mọi người đuổi đi ra ngoài, bên trong còn lại chỉ là những nhân vật hạch tâm, Ngô Viễn liền nhẹ giọng lên tiếng hỏi.
Bọn họ dù đối mặt với lại Dị Lang Tộc cực mạnh, cũng không muốn rời khỏi Bái Quốc, không phải là vì còn bí mật rất lớn đang che dấu hay sao.
“Lão tổ! Ý của ngài thế nào?”
Ngô Kinh không dám tự ý quyết định chuyện lớn như vậy, hắn không dám tự chủ trương, phải biết hoàng tộc hiện tại hắn tuy là Hoàng Đế, nhưng Ngô Việt mới là Thủ Hộ Thần.
“Làm! Đương nhiên phải làm, không những vậy, phải phái người ra thật nhiều để làm chuyện này, không thể chậm trễ thêm nữa!”
Ngô Việt không chút do dự quyết định.
Nguy cơ lần này làm cho Ngô Việt cảm thấy áp lực rất lớn, hắn cần có tiền, có thật nhiều tiền, mua sắm tài nguyên, đột phá cảnh giới, tăng cường thực lực của Hoàng Tộc, nếu như không, lần sau Dị Lang Tộc lại tới, bọn họ chỉ sợ sẽ không còn may mắn như vậy nữa.
“Được! Toàn nghe theo lời của Lão Tổ!”
Ngô Kinh mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía xa xôi Bái Sơn, kho báu của bọn họ, cơ hội quật khởi của bọn họ, cũng là từ Bái Sơn này rồi, không thể có sơ hở gì nữa đó nha.
Bái Sơn, cũng như đa phần những vùng núi tại Viên Linh Địa Khu, lưng dựa Viên Hoang Sơn Mạch.
Nói đúng ra thì Bái Sơn cũng là một phần của Viên Hoang Sơn Mạch mà thôi.