Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 52: Thiên Giai Thiên Tài Địa Bảo! Hồng Liên Chi Căn!



Chương 52: Thiên Giai Thiên Tài Địa Bảo! Hồng Liên Chi Căn!

Bái Sơn!

Cũng như đa phần những vùng núi tại Viên Linh Địa Khu, lưng dựa Viên Hoang Sơn Mạch.

Nói đúng ra thì Bái Sơn cũng là một phần của Viên Hoang Sơn Mạch mà thôi.

Loài người chiếm địa bàn làm vua, vừa ý Viên Hoang Sơn Mạch ngoại vi, nơi này không chỉ có Hung Thú cùng Yêu Thú cung cấp huyết thực, mà còn có các loại tài nguyên tu hành khác như Linh Dược, Linh Thạch, khoáng mạch, tinh thiết, yêu thú, đều là những tài nguyên thiết yếu mà Võ Giả cần.

Nói thật không phải sợ những Yêu Thú có thực lực kinh khủng bên trong Viên Hoang Sơn Mạch.

Không chỉ loài người, mà Dị Lang Tộc cũng đã đem Viên Hoang Sơn Mạch chiếm làm của riêng.

“Ầm ầm! Gừ..! Gừ!”

“Tứ Giai Hậu Kỳ cấp Bạch Hổ!”

Dương Nguyên Lãng nhíu mày.

Thần Tàng cảnh Yêu Thú, sao có thể xuất hiện ở ngọai vi khu vực của Viên Hoang Sơn Mạch thế này.

Không phải đã nói, Yêu Thú cùng loài người cao tầng đã đạt thành một hiệp nghị nào đó, cao giai Yêu Thú không thể xuất hiện tại khu vực cấp thấp loài người sinh sống hay sao?

“Tiền..! Tiền bối! Ta thực không biết nơi này có Bạch Hổ!”

Vô Vi Đạo Nhân sắp muốn khóc, rõ ràng lúc trước khi đến nơi này, hắn không gặp phải Yêu Thú cường đại như vậy.

Có chăng cũng chỉ vài ba con Yêu Hồ hai ba giai mà thôi, hắn đánh ra một chưởng đều có thể diệt hết.

Nhìn qua Dương Nguyên Lãng một cái, nếu như Dương Nguyên Lãng cho rằng hắn gạt y, vậy chắc chắn mình sẽ không sống được bao lâu.

“Ta đã biết!”

Dương Nguyên Lãng hắn không phải là người không biết phân biệt phải trái, nếu như trước đó nơi này xuất hiện con Bạch Hổ này, Vô Vi Đạo Nhân đã không còn mạng để đi ra.

“Nhân loại! Sơn cốc bên trong kia đồ vật đều là của Hổ gia ta, biết điều lập tức rời khỏi đây, nếu như không Hổ gia ta sẽ không có khách khí!”

Bạch Hổ ồm ồm cất tiếng cảnh cáo.

“Hả! Không khách khí? Vậy ta cũng muốn xem ngươi không khách khí với ta như thế nào?”

“Ong! Ầm ầm!”



“Ngao ô..!"

"Rầm rầm..!"

"Rầm rầm!”

“Chỉ có như vậy mà dám to mồm!”



Tưởng thực lực mạnh đến đâu, chẳng qua chỉ tương đương với Thần Tàng Ngũ Chuyển đỉnh cao, như đã vậy..

“Khoan đã! Đừng có đánh nữa! Đừng có đánh nữa, ta chịu thua! Ta chịu thua!”

Bạch Hổ thật sự b·ị đ·ánh sợ.

Hắn cũng ngạc nhiên không gì sánh kịp, không thể hiểu được vì sao mình mới rời nhà không bao lâu lại đụng phải nhân loại thực lực mạnh không hợp thói thường như vậy.

Không phải cha mẹ từng nói qua với mình, nhân loại bên ngoài Viên Hoang Sơn Mạch rất là yếu đuối hay sao.

Chỉ cần mình không đụng phải Dị Lang Tộc hay người của Đế quốc gì đó, hoàn toàn có thể đi ngang, thế nào lại gặp phải biến thái như Dương Nguyên Lãng, hay những lời cha mẹ nói với mình đều là gạt mình.

“Ầm ầm!”

“Rầm rầm! Phốc..!”

“Nhân loại! Ta đã chịu thua rồi, sao ngươi còn ra tay?”

“Ai nói với ngươi ngươi chịu nhận thua ta sẽ ngừng tay?”

Dương Nguyên Lãng cười như không cười.

Muốn đánh thì đánh, muốn ngừng thì ngừng, con Bạch Hổ này xem hắn là ai nào.

“Vậy thì ngươi muốn thế nào? Nói cho ngươi biết, cha của ta là sơn chủ của Bạch Hổ Sơn, tu vi đã là Lục Giai đỉnh phong..!”

Bạch Hổ rất là xấu hổ, ra ngoài không bao lâu liền đem tên tuổi của cha già dọn đi ra, nhưng hắn cũng không có cách nào, thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, như không nói, mình sẽ bị đ·ánh c·hết đó a.

“Ồ! Lục Giai Đỉnh Phong Yêu Thú?”

Như vậy tương đương với Luyện Thần viên mãn cường giả rồi.



Cấp bậc cường giả như thế này, bây giờ hắn đúng là không thể nào là đối thủ.

Viên Hoang Sơn Mạch quả nhiên là ngọa hổ tàng long, thực lực không thể nào khinh thường cho được.

“Hắc hắc! Biết sợ! Nhưng ngươi cũng an tâm đi, chỉ cần ngươi không đụng đến ta, cha ta sẽ không có làm hại ngươi!”

Chậc, có chỗ dựa cứng vẫn là tốt hơn a. Nhìn tên tiểu tử kia sợ thành bộ dạng như vậy.

“Ầm ầm!"

" Rầm rầm! Phốc!”

“Ngươi..!”

“Tiểu Hổ! Không cần dọa ta, ta biết cha của ngươi thật đưa cho ngươi thủ đoạn bảo mệnh, tuy nhiên chỉ cần ta không có ra tay lấy mạng ngươi, thủ đoạn này sẽ không có xuất hiện, ngươi nói có đúng không?”

Dương Nguyên Lãng cười nhạt, hắn đã từng qua thế giới có đến Thánh Cảnh, Chuẩn Đế tọa trấn thế lực, một vài thủ đoạn của đám Luyện Thần cảnh làm sao qua mặt được hắn.

“Vậy ngươi muốn thế nào mới bỏ qua cho ta đây?”

Bạch Nghiêu yếu thế hỏi.

Tên nhân loại này hiểu biết quá nhiều, không giống như những Đạo Thai cảnh bình thường mà hắn đã gặp qua, muốn qua cửa cũng phải tốn không ít công phu đây.

“Muốn ta bỏ qua cho ngươi cũng được, nhận ta làm chủ, sẽ không tính toán chuyện cũ với ngươi!”

“Không có khả năng! Cùng lắm thì ngọc đá cùng tan!”

Bạch Nghêu không chút do dự cự tuyệt.

Hắn đường đường là thiếu chủ của Bạch Hổ Sơn, cha là một phương cự đầu, một trong số những người mạnh nhất Viên Hoang Sơn Mạch, hắn làm sao có thể làm nô lệ cho người khác được.

“Như vậy đi! Ngươi đi theo làm bạn, bảo vệ em gái ta ba năm, ba năm sau, ta để cho ngươi rời đi, thế nào?”

Quyết định này là hắn từng nghe nói tiểu nha đầu kia rất thích nuôi mèo, đặc biệt là mèo trắng.

Hắn tìm trong trấn không thấy con mèo trắng nào cả, nhìn thấy con Bạch Hổ này cũng khá hợp khẩu vị, như nó biến hóa nhỏ lại, thành một con mèo cũng không phải là không được.

Khi đó em gái hắn vừa có mèo chơi, lại còn có một siêu cấp tay đấm bảo vệ, đây là một công đôi việc a.

“Bắt ta đi làm hộ vệ ba năm?”



Bạch Nghiêu trong lòng thầm đem tổ tông mười tám đời của Dương Nguyên Lãng ra mắng, như vậy so với làm nô bộc cho y có gì khác nhau.

“Thế nào? Ngươi không muốn?”

“Đương nhiên là.. Muốn rồi!!!”

Bạch Nghiêu bất đắc dĩ đồng ý.

Không có cách, hắn có cảm giác tên nhân loại này không sợ thủ đoạn của cha hắn, cũng có thể tên này nghĩ được cách hóa giải, dù là thế nào hắn cũn không thể mạo hiểm.

Ba năm thôi mà, chớp mắt sẽ qua, hắn còn có thể chấp nhận được.

“Vậy được! Ngươi biến hóa thân thể nhỏ lại, theo tên đạo sĩ này quay về nhà của ta, hắn sẽ nói cho ngươi biết cần phải làm gì!”

“Không thành vấn đề! Tuy nhiên ngươi nói phải giữ lời.!”

“Đương nhiên! Con người của ta tuy không phải tốt đẹp gì, nhưng chữ tín ta vẫn có.!”

“Vậy được!”

“Ong..! Xẹt.!”

Bạch Nghiêu chỉ thầm trách bản thân chuyến này ra của không xem ngày tốt, bảo vật mình không lấy được, ngược lại bị ép b·án t·hân, thật quá xui xẻo.

“Tiền bối! Vậy..!”

“Nơi đây không còn việc của ông, ông lui ra đi!”

Thần niệm thả ra, hắn cũng đã thấy được tấm bia đá mà mình cần tìm rồi, Vô Vi Đạo Nhân có ở lại nơi này cũng không có tác dụng gì.

“Vâng! Tiền bối..!”

Vô Vi Đạo Nhân cũng không dám nói gì nhiều, cung kính mang theo Bạch Nghiêu rời khỏi sơn cốc nơi đây, không dám quấy rầy Dương Nguyên Lãng tu hành nữa.

“Ầm ầm!”

“Không ngờ! Không ngờ ở nơi như thế này lại có thể xuất hiện Hồng Liên Chi Căn!”

Dương Nguyên Lãng hết sức kích động đem một đóa sen lẫn củ sen màu hồng phát ra ánh sáng cầm trên tay.

Hồng Liên Chi Căn! Thiên giai thiên tài địa bảo, có thể cải biến thiên phú tu hành của một người.

Bình thường người có thiên phú thấp kém đến đâu, chỉ cần ăn vào Hồng Liên Chi Căn, liền có thể đạt đến ít nhất là tam giai thiên phú.

Như lục giai thiên phú ăn vào, tăng lên đến nhất giai là không có nói chơi.