Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 53: Vô Cực Đại Đạo Kinh



Chương 53: Vô Cực Đại Đạo Kinh

Bình thường người có thiên phú thấp kém đến đâu, chỉ cần ăn vào Hồng Liên Chi Căn, liền có thể đạt đến ít nhất là tam giai thiên phú.

Như lục giai thiên phú ăn vào, tăng lên đến nhất giai là không có nói chơi.

Nó mạnh hơn nhiều lần Thanh Liên Chi Căn mà hai lần trước trong Mộng Cảnh hắn dùng nhiều lắm, đây thật sự là đại cơ duyên của hắn.

“Con Bạch Hổ này không tầm thường?”

Kích động qua đi, Dương Nguyên Lãng nhíu mày lại.

Như hắn đoán không sai, lần này Bạch Hổ xuất hiện ở đây, là vì cảm ứng được Hồng Liên Chi Căn.

Chỉ là Hồng Liên Chi Căn quá khác với lại những Thiên Tài Địa Bảo khác, nó lại mọc sâu bên trong vách đá, không cần hấp thụ ánh sáng Mặt Trời, cũng không cần những nơi linh khí quá nồng đậm, mắt thường không thể nào nhìn ra được.

Dù sinh ra thần niệm quá yếu cũng không cảm giác ra nó, vậy mà con Bạch Hổ kia có thể cảm ứng được, quá không tầm thường rồi, xem ra khi quay về, hắn phải nghiêm túc nghiên cứu con Bạch Hổ kia một phen.

Huyết mạch của con Bạch Hổ kia phải nghiêm túc nhìn lại mới được.

Nếu nó là một con tầm bảo Linh Thú, lần này hắn kiếm lớn rồi.

“Trước hết tăng lên thiên phú của bản thân cái đã!”

Dương Nguyên Lãng đem Hồng Liên Chi Căn nuốt xuống trong bụng, vận chuyển công pháp bắt đầu luyện hóa dược lực.

Thiên Tài Địa Bảo như thế này hắn đã dùng qua hai lần rồi, thế nhưng lần này như xe ngựa quen đường, không có chút độ khó nào cả.

Chỉ là lần này hắn có đôi chút kích động, nên nhớ đây là Thiên Giai Thiên Tài Địa Bảo, mà không phải là Địa Giai, hắn cũng cực kỳ chờ mong thiên phú của mình sau khi đem Hồng Liên Chi Căn cắn nuốt.

“Ong..!”



“Nhị Giai Thượng Phẩm Thiên Phú?”

Không phải chứ?

Hồng Liên Chi Căn dù là lợi hại, nhưng hắn chỉ là Cửu Giai Hạ Phẩm thiên phú, có tăng lên cũng không thể tăng lên quá sức như vậy kia chứ.

Theo hắn nghĩ trong lòng, lần này mình có thể tăng lên đến bốn giai hay ba giai, thì hắn cũng đã có thể cảm ơn trời phật rồi.

“Là do tu vi của mình quá cao!!!”

Cũng phải, hắn hiện tại là Đạo Thai viên mãn cảnh giới, lấy Cửu Giai Hạ Phẩm rác rưởi thiên phú có thể đột phá đến Đạo Thai Cảnh, lại chỉ có mười tám tuổi.

Một tên phế vật cửu giai hạ đẳng thiên phú vậy mà có thể tu hành đến Đạo Thai viên mãn khi chỉ mới mười tám tuổi, thế gian này ngoài hắn ra sẽ không còn người thứ hai nào khác được.

Như vậy, dĩ nhiên tiềm lực của hắn là vô hạn.

Hắn nghĩ nếu để mình đột phá Luyện Thần hay Động Hư rồi dùng Hồng Liên Chi Căn, hiệu quả chỉ sợ còn mạnh hơn nữa, một hơi đến Nhất Giai Thiên Phú cũng không phải là không thể.

“Chữ viết trên bia đá này vậy mà là văn tự của Thần Hoang Cổ Địa!”

Dương Nguyên Lãng đi đến gần tấm bia đá, khá là trầm tư.

Văn tự bên trong, đối với người ở nơi đây có lẽ không quá quen thuộc!

Nhưng với hắn thì lại không, hắn ở trong Mộng Cảnh mấy chục năm, hàng ngày học chính là loại văn tự này mà.

“Văn tự của thế giới trong mơ, lại xuất hiện ở hiện thực nơi đây, thực khó mà tưởng tượng nổi!”

Đến bây giờ Dương Nguyên Lãng vẫn mãi không hiểu nổi, vì sao chữ viết ở bên trong Mộng Cảnh lại xuất hiện ở đây, hay là tấm Bia Đá này là ở bên trong Mộng Cảnh, là Hệ Thống lấy ra.



Chỉ đáng tiếc Dương Nguyên Lãng có câu thông như thế nào, Hệ Thống vẫn là không có đáp lại hắn.

“Vô Cực Tạo Hóa Kinh.!”

Đây là tên công pháp mà hắn dịch ra theo văn tự trên bia đá.

Không có phẩm giai, cũng không hề giải thích nguồn gốc công pháp này là từ đâu mà đến.

“Vô Cực Tạo Hóa Kinh! Còn được gọi là Vô Cực Đại Đạo Kinh!”

Tên công pháp này thật sự bá đạo, có thể đem Đại Đạo làm tên gọi, tuyệt đối không phải là công pháp bình thường.

“Hồng Mông Khí Hiện.. Hỗn Độn Sơ Khai.. Vạn Vật Khởi Nguyên..Thiên Địa Phân Lập...!”

“Công pháp này..?”

Không dạy bản thân luyện hóa thiên địa linh khí, chỉ giảng giải về thiên địa, là lý giải cảnh giới tu hành của thế gian từ thấp đến cao, bên trong bao gồm kiến thức bao la vạn trượng, từng cảnh giới có gì bình cảnh, có gì trắc trở, thông hiểu như thế nào, làm sao đột phá, đều có nói rõ cả.

Nó không chỉ là một bộ công pháp, mà là Đại Đạo Chi Thư ẩn tàng thiên địa đạo đạo bao la bát ngát, bảo điển của người tu hành.

Dương Nguyên Lãng nhìn chằm chằm vào bia đá, như là có một vị cổ lão cường giả đang giảng đạo, quan trọng là một chữ ngộ.

Bên trong Vô Cực Đại Đạo kinh này giảng giải quá mức cao thâm huyền ảo, bao la vạn trượng, trong lúc nhất thời, Dương Nguyên Lãng cũng không hiểu được nó nói cái gì nữa.

Chỉ có điều Dương Nguyên Lãng không để ý, khi hắn đang chăm chú tham ngộ Vô Cực Tạo Hóa Bi, trước mặt của hắn xuất hiện một màn hình tinh thẻ lỏng.

Đây chính là Mộng Đạo Hệ Thống xuất hiện trước thế gian, giờ đây như có người ở nơi này, chắc chắn sẽ nhìn ra được chân thân của cái Hệ Thống này.

Chỉ là Dương Nguyên Lãng không biết.



Càng không biết đến, mỗi khi hắn đọc đến đoạn nào không hiểu, từ bên trong mà hình sẽ phát ra một luồng ánh sáng vô hình, chui vào mi tâm của hắn, làm cho hắn trong lúc mơ hồ đều có thể lý giải được những bí tân bên trong.

Chỉ có điều những thứ này Dương Nguyên Lãng không hề biết.

Hắn càng không biết, hai mươi ngàn Điểm Mộng Đạo của hắn cũng dần dần giảm sút với tốc độ cực nhanh, chỉ sợ với tốc độ này, không bao lâu nữa, nó sẽ biến mất không còn rồi.

“Như vậy thì quá tốt rồi!”

Dương Nguyên Lãng vui mừng quá đỗi.

Môn công pháp này đối với lại hắn hiện tại là chí bảo.

Hắn được hệ thống quán chú tu vi, nhưng lại không có công pháp hay võ kỹ phù hợp để sử dụng nó ra, hiện ra uy năng mạnh nhất của cảnh giới đó.

Nói nôm na, hắn như Hư Trúc một dạng, được Tiêu Dao Tử truyền thụ cho mấy chục năm công lực, trở thành tuyệt thế cao thủ, nhưng lại không biết thế nào sử dụng nó ra.

Còn Tạo Hóa Đại Đạo Kinh này giống như Thiên Sơn Đồng Lão, chỉ dạy hắn tận tình làm sao thu phát công lực, dạy hắn chiêu thức khắc địch chế thắng, để cho hắn có thể chân chính là cao thủ tuyệt thế, đây là bảo vật không gì có thể sánh được.

Có nó, thêm vào Mộng Đạo Hệ Thống, hắn hoàn toàn có thể trở thành tuyệt thế cường giả danh xứng với thực, không còn sợ tu vi quá cao không biết khống chế nữa.

“Đế Cảnh..! Ân..!”

Chỉ hiện đến Đế Quân cảnh giới thôi sao, như vậy không giống với tiêu đề trâu bò Tạo Hóa Vô Cực Kinh của nó cho lắm.

Theo như hắn biết, thế gian này tuy nói Đế Kinh là thiên hạ đệ nhất, nhưng theo như cổ tịch, trên Đế Kinh còn có Tiên Kinh, công pháp có thể để cho tu luyện giả đột phá Tiên Cảnh dễ dàng hơn.

“Có thể là do tu vi của ta chưa đến!”

Dương Nguyên Lãng nhìn rất là kỹ, bên dưới bia đá còn vô vàn văn tự, nhưng lại bị một cổ lực lượng kỳ dị che đi, dù hắn có làm thế nào cũng không thể nhìn thấy được.

Hắn đoán đây có thể là Chân Tiên cảnh văn tự trở lên, chỉ là tu vi của mình không đủ, không thể nhìn thấy mà thôi.

Đừng nói là Chân Tiên, chứ trong Mộng Cảnh kia, tu hành văn minh cao hơn Viên Hoang vô số lần, nhưng nơi đó từ lâu Đại Đế cũng đã tuyệt tích, lấy đâu ra Chân Tiên.