Giờ này gọi Lang Mẫn, một người vừa đột phá Đạo Thai cảnh không lâu đến, không phải là muốn Lang Mẫn thay y t·ấn c·ông Bái Quốc trước để thử nước hay sao.
Chung quy, Luyện Thần cảnh cường giả uy h·iếp cũng quá lớn một chút.
“Hừ!”
Lang Hỏa không có thoải mái cho lắm.
Không phải hắn không tin suy luận của mình, mà là vừa rồi mình b·ị t·hương đến thần hồn, tạm thời cần phải bế quan trị thương, không thể nào ra trận có được không.
....
Ba ngày sau! Vô Danh Sơn Cốc.!
“Ầm ầm!”
“Luyện Thần cảnh? Không thể ngờ ta lại có thể đột phá được Luyện Thần cảnh!”
Dương Nguyên Lãng ngạc nhiên vô cùng.
Đột phá cảnh giới với hắn mà nói là chuyện dễ như ăn cháo, một giấc ngủ tỉnh dậy hắn có thể đột phá đến mấy cái đại cảnh giới vẫn là được.
Nhưng đó chỉ là do Hệ Thống quán đỉnh, không phải tự bản thân hắn tu luyện có được.
Còn lần này, đây là lần đầu tiên hắn tự mình tu luyện, đột phá được một cảnh giới, cảnh giới này còn là đại cảnh giới, Luyện Thần cảnh.
Phải biết trước đó trong Mộng Cảnh, hắn phải mất rất nhiều năm tu hành, trước khi tự bạo bỏ mình, cũng không thể nào đột phá được Luyện Thần cảnh đó a.
Cảnh giới càng lên cao, càng là khó đột phá, bình thường một cảnh giới nhỏ, tu luyện giả phải mất vài chục năm vẫn còn chưa đột phá được đây này.
Lần này hắn tự mình tu hành đột phá, cũng là có thành tựu hơn chứ.
“Thiên phú của mình.!”
Dương Nguyên Lãng cảm thấy bản thân mình có chút bất thường, thông tuệ hơn trước rất nhiều, cũng thoải mái hơn trước khá nhiều, đem khối đá trắc nghiệm thiên phú ra dùng thử, quả nhiên thiên phú của hắn đã từ Nhị Giai Thượng Phẩm đột phá lên Nhất Giai Hạ Phẩm thiên phú.
Đừng nhìn chỉ tăng lên một cấp độ mà nhầm, nên biết Nhất Giai cùng Nhị Giai là một cái lạch trời, khoảng cách vô cùng lớn.
Như là ở Côn Bằng Tông vậy, nếu như được đo ra Nhất Giai Thiên Phú, liền không cần kiểm tra tu vi gì ráo, ngay lập tức được nhận vào Côn Bằng Tông, còn sẽ được cái trưởng lão tranh đoạt thu làm đệ tử, tấn thăng Chân Truyền Đệ Tử là trong tầm tay, địa vị có thể nói là một bước lên trời, tài nguyên tu luyện vô số.
Nhất Giai Thiên Phú, như ai cũng biết, tốc độ tu hành cực nhanh, một đường tu hành thông thuận, không giữa đường c·hết non mà nói, sau này đột phá Động Hư cực cao, còn có cơ hội đột phá Tiểu Thánh Cảnh, thành Nội Môn Trưởng Lão.
Còn về Nhị Giai Thiên Phú sẽ không có loại đãi ngộ đó.
“Vô Cực Đại Đạo Kinh lại có thể tăng lên thiên phú?”
Dương Nguyên Lãng nhìn lại tấm bia đá trước mặt này, có chút không thể nào tưởng tượng nổi.
Hắn biết Thiên Phú của bản thân sẽ không có tự động tăng lên, trừ khi là tiếp tục phục dụng Thiên Tài Địa Bảo như Hồng Liên Chi Căn.
Nhưng mà thiên phú của hắn vẫn là tăng lên, giải thích duy nhất là hắn tu luyện môn công pháp này mà thôi.
Lần này quả là gặp được chí bảo rồi.
“Thôi c·hết..!”
“Hệ Thống! Ta muốn nhập Mộng Cảnh!”
“Đinh! Xin lỗi Túc Chủ! Điểm Mộng Đạo của Túc Chủ không đủ!”
“Ta còn thiếu bao nhiêu điểm!”
“Đinh! Túc Chủ còn thiếu một trăm triệu Điểm Mộng Đạo!”
“Mẹ ơi..! Một trăm Điểm Mộng Đạo! Quả nhiên!”
Dương Nguyên Lãng toàn thân lạnh lẽo.
Vui mừng vì thiên phú tăng lên cùng đột phá Luyện Thần cảnh đã bay đi quá phân nữa.
Hắn nên nghĩ đến điểm này, tu vi càng cao, cần Điểm Mộng Đạo khi nhập Mộng Cảnh càng khủng bố.
Một trăm triệu Linh Thạch, hắn đi nơi nào tìm đây.
“Phải nghĩ cách.! Nhất định sẽ có cách thôi!”
Dù là như thế, Dương Nguyên Lãng cũng phải nghĩ cách lấy đủ số lượng Linh Thạch kia để khởi động Hệ Thống.
Bên ngoài này hắn có Vô Cực Đại Đạo Kinh, thế nhưng với thiên địa linh khí nơi đây, dù hắn có tu luyện cả trăm năm, cũng chưa chắc đột phá được đến Luyện Thần nhị trọng cảnh giới.
Với một người tu hành như bậc hack như hắn, phải chuyên tâm một trăm năm mới đột phá một tiểu cảnh giới là quá chậm.
“Tiền..! Tiền bối.! Ngài đã xuất quan?”
Vô Vi Đạo Nhân nhìn thấy Dương Nguyên Lãng đi ra thì cực kì vui sướng, như là trông thấy cha mẹ mình một dạng.
“Vô Vi! Sao ông lại ở đây?”
Không phải nói Vô Vi Đạo Nhân này trở lại Bất Dạ Thành rồi hay là sao, đến nơi đây tìm hắn làm cái gì.
“Tiền bối! Có chuyện không hay xảy ra!"
"Dị Lang Tộc một lần nữa t·ấn c·ông vào Bái Quốc, Bái Quốc mười lăm tòa thành trì thì hết mười hai tòa bị luân hãm, Bất Dạ Thành cũng sắp phải gặp tai ương rồi!”
Vô Vi Đạo Nhân khóc lóc kể ra.
Những ngày nay hắn thật là quá gấp, Bái Quốc g·ặp n·ạn, cường địch quá mạnh, trong Bái Quốc không người nào là đối thủ, Bái Quốc sắp diệt vong đến nơi.
Dị Lang Tộc lần này phái đến không còn là Thần Tàng Nhất Chuyển nữa, à làm hẳn Đạo Thai sơ kỳ cảnh giới, trên dưới Bái Quốc hay toàn bộ Triều Tịch Vương Triều hiện tại, có thể chống lại Đạo Thai cảnh cũng chỉ có một mình Dương Nguyên Lãng mà thôi.
Hắn không có cách nào phải đến đây một chuyến mời Dương Nguyên Lãng rời núi, nếu như không phải vòng bảo hộ quanh thân Dương Nguyên Lãng quá sức kinh khủng, hắn thật là muốn đánh thức Dương Nguyên Lãng rồi.
“Đạo Thai Cảnh! Có chút môn đạo, nhưng mà Bất Dạ Thành bên trong không phải còn có con Bạch Hổ kia hay sao?”
Dương Nguyên Lãng nhíu mày.
Đạo Thai Cảnh mà thôi, cần gì hốt hoảng đến như vậy, người khác không biết chứ chẳng lẽ Vô Vi Đạo Nhân còn không biết thực lực của con Bạch Hổ kia sao?
Trừ khi Dị Lang Tộc xuất động Lang Vương cường giả, không thì đến bao nhiêu cũng chỉ làm thức ăn cho nó mà thôi.
“Tiền bối! Không lẽ ngài đã quên ba năm kỳ hạn đã qua đi?”
Vô Vi Đạo Nhân quái dị nhìn Dương Nguyên Lãng.
Bạch Hổ bảo vệ Dương Tư Nguyệt cùng Bất Dạ Thành là không sai.
Nhưng Dương Nguyên Lãng cũng nói qua, chỉ để nó thủ hộ ba năm, ba năm sau nó sẽ được tự do, con Bạch Hổ đó giữ đúng lời hứa, ba năm qua không gây sự, cũng không rời đi, còn đòi gì nữa.
“Ba năm?”
Dương Nguyên Lãng giật mình nhìn lại tấm Bia Đá phía sau.
Hắn vậy mà đã bế quan ba năm thời gian, không phải chứ!
Hắn chỉ cảm thấy mình nhắm mắt ngộ đạo một lát thôi mà, đâu thể nào mất ba năm thời gian được.
Quả nhiên!
Nghĩ làm lạ sao mới đó liền có thể đột phá được Luyện Thần Cảnh, thì ra mình tu hành không chỉ một ngày hay ba ngày, mà tận ba năm cơ à.
Vô Cực Đại Đạo Kinh tuy tốt thật, nhưng nó tốn nhiều thời gian quá đi.
Như tu luyện giả bình thường biết được, thậm chí tu luyện giả ở Thần Hoang Cổ Địa mà biết được, Dương Nguyên Lãng chỉ mất có ba năm liền từ Đạo Thai Cảnh đột phá lên Luyện Thần, bọn họ sẽ kinh hãi trợn mắt.
Tên Dương Nguyên Lãng này đúng là đang ở trong phúc mà lại không hay.
“Đi thôi!”
“Xẹt!”
Dương Nguyên Lãng không nói nhiều nữa, nắm lấy cổ áo của Vô Vi Đạo Nhân, đem hắn cùng mình di chuyển khỏi Vô Danh Sơn Cốc nơi đây.
Tình hình không được khả quan, bế quan mất ba năm là điều hắn không nghĩ đến, cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
Thủ đoạn mạnh nhất mà hắn để lại là Bạch Hổ cũng không còn, một khi Dị Lang Tộc t·ấn c·ông đến Bất Dạ Thành, khỏi phải nói nơi đó sẽ không còn một sinh linh nào nữa rồi.
Người thân của hắn chắc cũng sẽ không còn trên đời.
....
Cũng đúng như Dương Nguyên Lãng dự tính, bây giờ Bất Dạ Thành đúng là tràn ngập nguy cơ, bên ngoài thành lít nha lít nhít toàn là Dị Lang Tộc.
Số lượng không ít hơn một trăm ngàn người, cầm đầu là Lang Mân, Đạo Thai sơ kỳ cảnh giới cường giả.
Bên cạnh còn có vài đạo khí tức cũng cực mạnh, đều là Thần Tàng cảnh giới, để đối phó với lại một nước nhỏ như Bái Quốc, xuất ra đội hình như thế kia, thật đúng là quá xa xỉ.