Bên cạnh còn có vài đạo khí tức cũng cực mạnh, đều là Thần Tàng cảnh giới, để đối phó với lại một nước nhỏ như Bái Quốc, xuất ra đội hình như thế kia, thật đúng là quá xa xỉ.
“Tướng quân, người của chúng ta đã tập hợp đông đủ, có thể san bằng Bất Dạ Thành bất kỳ lúc nào!”
Lang Biến cung kính lên tiếng.
“Không vội! Chờ thêm một giờ nữa, chúng ta liền công thành!”
Lang Mẫn phất nhẹ tay lên một cái, tỏ vẻ mình không vội.
Trong tay còn cầm một cái đùi thật to, ra sức nhai ngấu nghiến, người bên trên Bất Dạ Thành nhìn xuống cảnh này sau lưng đều toát ra mồ hôi lạnh.
“Vâng! Tướng quân!”
Là chờ đợi người đã đem ba mươi ngàn Dị Lang Tộc tiêu diệt ba năm trước trở về hay sao?
Lang Biến trong lòng thầm nghĩ.
Đáng lý sáng hôm nay khi đến Bất Dạ Thành nơi này, bọn họ đã chuẩn bị đem tòa thành trì cuối cùng của Bái Quốc này tiêu diệt sạch rồi quay về Thục Quốc phục mệnh.
Tuy nhiên người bên trong đó tiết lộ một tin tức kinh người, ba năm trước cường giả tiêu diệt ba vạn Dị Lang Tộc chính là Bất Dạ Thành thành chủ.
Hiện tại đang ở nơi khác bế quan, như Bất Dạ Thành bị hủy, một khi y trở lại, sẽ cùng Dị Lang Tộc không c·hết không thôi.
Hắn nghe được tin tức này thì tỏ vẻ khinh thường.
Bất Dạ Thành thành chủ có thể tiêu diệt hết ba mươi ngàn Dị Lang Tộc tướng sĩ của bọn họ thì thế nào?
Lấy Thần Tàng Ngũ Chuyển như hắn hiện tại có thể dễ dàng làm được, tên Bất Dạ Thành thành chủ đó căng lắm cũng chỉ là Thần Tàng Ngũ Chuyển cảnh giới.
Không nhất thiết phải mất thời gian với đám người này.
“Giết người đối với ta mà nói là chuyện rất dễ dàng, tuy nhiên ta càng muốn nhìn vẻ mặt có được hy vọng rồi tuyệt vọng của đám sâu kiến loài người kia hơn!”
Lang Mẫn cười nhẹ.
Chỉ đơn giản g·iết người thôi, hắn đã lập đi lập lại mấy trăm ngàn lần rồi, cũng đã chán nản cách g·iết người như vậy.
Chỉ khi trông thấy đối phương tuyệt vọng giãy dụa, mới tạo khoái cảm cho hắn.
Đây gọi là nghệ thuật g·iết người, mấy tên này sẽ không hiểu.
Thêm nữa những người bên trong Bất Dạ Thành kia cũng sẽ không thể nào chạy thoát được.
.....
“Minh Nhi! Ngươi nói xem vị tiền bối đó bao giờ sẽ đến?”
Ngô Kinh bên trên trường thành cao nhìn xuống bên dưới không thấy phần cuối Dị Lang Tộc, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Tất cả cao tầng của Bái Quốc đều đang ở đây cả, một khi Dị Lang Tộc t·ấn c·ông, bọn họ sẽ không chút sức chống cự liền sẽ bị g·iết c·hết, truyền thừa mấy trăm năm của Ngô gia cũng không còn.
Giờ chỉ đặt hy vọng vào vị cường giả mà Ngô Minh nói sẽ lợi hại như những gì bọn họ nghĩ, Đạo Thai viên mãn cảnh giới, có thể dẹp yên được đám Dị Lang Tộc bên ngoài kia.
“Phụ hoàng! Vị tiền bối đó sẽ đến thôi!”
Ngô Minh nhìn qua đám người nhà của Dương Nguyên Lãng.
Hắn nghĩ Dương Nguyên Lãng quan tâm đến người nhà của mình như vậy, một khi hay tin người nhà đang gặp nguy hiểm, chắc chắn là sẽ đến.
Trừ khi là gặp chuyện không thể kháng cự được, như biến cố bất ngờ xảy ra, như vậy thì cũng không chắc, giờ đây hắn chỉ đặt hy vọng vào vận khí mà thôi.
“Yên tâm! Đại ca ta nhất định sẽ đến! Sau đó đem đám chó con này làm thịt!”
Dương Nguyên Bảo năm nay đã bốn tuổi rồi, nó cũng ra vẻ người lớn, nắm chặt tay nhỏ của mình, đối với đại ca mình vô cùng tự tin.
Ba năm trước đại ca một mình đem vô số Dị Lang Tộc tiêu diệt nó vẫn còn nhớ như in, trong lòng nó, đại ca là vô địch thiên hạ, chỉ cần đại ca đến, những Dị Lang Tộc bên ngoài kia sẽ ngoan ngoãn như chó mà nó nuôi trong nhà thôi.
“Hắc!”
Mấy vị Thần Tàng cảnh như Ngô Việt kéo căng da mặt, cũng không dám phản bác.
Một đứa bé bình thường dám ở trước mặt những cường giả như bọn họ nói nhảm, bọn họ sẽ một cước đạp đi.
Tuy nhiên mình lại không dám làm gì thằng bé này.
Nếu thật sự đại ca của nó là Đạo Thai viên mãn cảnh giới, nó thật có tự tin nói như thế.
"Hai mươi mốt tuổi Đạo Thai Viên Mãn! Hắc!"
Âm thanh này là do Liễu Hiên Vinh nói ra.
Hắn đã điều tra qua gia phả của đám người Dương gia này.
Nhất là Dương Nguyên Lãng, người được đồn thổi vô cùng thần kỳ, một chưởng đem ba mươi ngàn Dị Lang Tộc tiêu diệt.
Chỉ là hắn không tin, một chàng trai mới hơn hai mươi tuổi, làm sao có thể có được tu vi kinh khủng như vậy kia chứ.
Hắn có chút bị điên nên mới theo bọn họ đến đây lánh nạn. Nghĩ cường giả tại Bất Dạ Thành phải ghê gớm lắm, ai ngờ chỉ là thằng nhóc hơn hai mươi tuổi.
“Hiên Vinh! Bên ngài thế nào rồi?”
Ngô Việt không dám tiếp lời của Liễu Hiên Vinh.
Hắn đây là không muốn đắc tội bên nào.
Dù người ra tay diệt đi Dị Lang Tộc không phải là Dương Nguyên Lãng đi nữa, Bất Dạ Thành cũng có người đã đem những con súc sinh kia tiêu diệt.
Bọn họ làm hai tay chuẩn bị, cũng không thể trông cậy hết vào Dương Nguyên Lãng, Liễu gia của Triều Tịch Vương Triều là một phương án.
Nghe Liễu Hiên Vinh nói qua, lão tổ của bọn họ cũng đã đột phá được Đạo Thai cảnh cường giả, cũng ấp ủ muốn lập Hoàng Triều, nên mới sốt sắng thu nạp thế lực cùng tài nguyên như thế.
Như Lão Tổ Liễu Gia đến kịp, bọn họ vẫn còn hy vọng sống.
“Hắc! Chỉ sợ không dễ dàng!”
Liễu Hiên Vinh trong lòng cũng không nắm chắc.
Hắn đúng là có báo đi lên, nhưng Lão Tổ của bọn họ cũng chỉ vừa mới đột phá Đạo Thai cảnh không bao lâu, như cùng đồng cấp Đạo Thai đại chiến, cũng chỉ lưỡng bại câu thương.
Hắn hiểu rõ, chỉ cần Dị Lang Tộc không có đem nanh vuốt đưa vào sâu bên trong lãnh thổ của Triều Tịch Vương Triều, lão tổ bọn họ sẽ không có ra tay.
“Vậy phải làm sao đây? Không thì chúng ta cho thêm Linh Thạch?”
Ngô Kinh bật thốt lên.
Một trăm triệu Linh Thạch, vậy mà bọn họ còn chê ít sao?
Số tiền đó gần bằng một năm thu thuế của Triều Tịch Vương Triều rồi còn gì.
Lần này hắn hào sảng hơn, đã sai người tận tay giao Linh Thạch trước cho người ta rồi còn gì.
“Hắc..!”
Liễu Hiên Vinh như nhìn một thằng ngu.
Vấn đề bây giờ không phải là Linh Thạch nhiều hay ít có được hay là không.
Đối thủ là Đạo Thai cảnh Dị Lang Tộc, dù biết được Bái Quốc có mỏ Linh Thạch, lão tổ cũng sẽ không dám mạo hiểm đâu.
“Ù..! Ù..! Ù..!”
“Rầm rầm..! Rầm rầm..!”
“Bọn chúng muốn công thành? Phải làm sao đây?”
Khủng hoảng một lần nữa bao trùm tất cả mọi người bên trong Bất Dạ Thành.
Nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn Dị Lang Tộc chạy đến bên dưới trường thành, mọi người không ai nổi lên một tia chống cự, dù cầm trên tay đại đao binh sĩ hay Tiên Thiên cường giả, đều tim đập chân run.
Nếu như không phải xung quanh bốn phía Bất Dạ Thành đều bị Dị Lang Tộc bao vây không có đường thoát, bọn họ thật muốn chạy trốn khỏi nơi này.
“Ong..! Ong..!’’
“Còn ngây ra đó làm gì! Liều mạng chống cự đi! Có thể g·iết được bao nhiêu thì g·iết!”
Liễu Hiên Vinh quát lớn một tiếng, hắn cũng đáng ra một chưởng, đem mười mấy tên Dị Lang Tộc đang trèo lên trường thành đánh xuống.
Lần này hắn chỉ thầm trách bản thân của mình xui xẻo, ham hố mỏ Linh Thạch mạch khoáng của Bái Quốc làm gì thế không biết.
Mỏ Linh Thạch đó mới đầu đám người Ngô Việt cho là rất lớn, nhưng sự thật là chỉ hơn trăm triệu viên đôi chút, sau khi dâng lên cho Viên Linh Vương Triều, còn lại không có bao nhiêu.
Kết quả mỏ Linh Thạch không có được, bản thân lại bị bồi táng ở nơi này, đúng là c·hết không nhắm mắt mà.
“Rầm rầm! A...! A..! A..!”
“Chúng ta đánh không lại!”
Ngô Kinh thảm thiết kêu lên.
Dị Lang Tộc thật sự quá nhiều, mà tên nào tên nấy đều là Võ Giả Cao Giai thực lực trở lên, Tiên Thiên hay Tông Sư cũng cực nhiều,thế này làm sao mà chống lại nổi đây.