Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 57: Trở Lại! Thiên Lôi Như Ngục



Chương 57: Trở Lại! Thiên Lôi Như Ngục

“Rầm rầm! A...! A..! A..!”

“Chúng ta đánh không lại!”

Ngô Kinh thảm thiết kêu lên.

Dị Lang Tộc thật sự quá nhiều, mà tên nào tên nấy đều là Võ Giả Cao Giai thực lực trở lên, Tiên Thiên hay Tông Sư cũng cực nhiều,thế này làm sao mà chống lại nổi đây.

Không chỉ là bên Ngô Kinh nơi này, những nơi khác cũng y hệt như vậy, thậm chí còn thảm hơn.

Không phải nơi nào cũng có Tông Sư cường giả cùng Thần Tàng tụ tập lại như bên này.

“A!”

Dương Nguyên Bảo bây giờ cũng biết sợ, đám Dị Lang Tộc này quả là quá mạnh đi, không có Ngô Minh cứu giúp, nó đã bị Dị Lang Tộc nuốt vào trong bụng rồi.

“Đại ca! Anh đang ở đâu!”

Dương Nguyên Bảo nước mắt chảy ròng ròng.

Không có đại ca của nó, đám Dị Lang Tộc này không kiên nể gì cả, như anh mà không về nữa, nó sẽ phải c·hết đó a.

“Tiểu Bảo nhà ta đã lớn như vậy rồi! Sao lại đi khóc nhè.!”

“Ong..!"

"Ầm ầm!"

"Phốc..! Phốc..!”

“Cái này! Dị Lang Tộc công thành đâu?”

Người bên trong Bất Dạ Thành không khỏi ngơ ngác.

Vừa rồi hàng vạn Dị Lang Tộc leo lên trường thành, bọn họ cũng đã từ bỏ chống cự chịu c·hết rồi, bỗng dưng một giây sao tất cả Dị Lang Tộc đều trước mắt của bọn họ biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện một dạng.

Không phải v·ết t·hương trên người của bọn họ còn đang chảy máu, bọn họ còn cho rằng mình đang nằm mơ đâu.

“Đại ca! Là đại ca trở về..!”

Dương Nguyên Bảo rất là vui mừng, nó biết âm thanh vừa rồi là do Dương Nguyên Lãng nói với nó.

Ngoài cha mẹ anh chị em trong nhà ra, không có ai gọi nó với cái tên thân thương cùng giọng nói ấm áp như vậy cả.

“Hắc! Nguyên Bảo chúng ta rất là thông minh!”

Dương Nguyên Lãng cũng xuất hiện rồi, hắn là đến bên cạnh của đứa em út mình đây nè.



Để xem, thằng em này đã lớn, gương mặt cũng bầu bĩnh hẳn ra, nhớ lúc hắn rời đi Bất Dạ Thành, thằng nhóc này mới có hơn một tuổi đôi chút mà thôi.

Giờ đã ra dáng một thằng nhóc đáng yêu rồi đây.

“Đại ca! Đại ca! Thả em xuống! Thả em xuống!”

“Chậc! Nguyên Bảo chúng ta thật đã lớn!”

Dương Nguyên Lãng cũng không có đùa nghịch thằng em út này của mình nữa.

Nhìn kỹ lại hắn có đôi chút cảm khái, từ thằng nhóc còn bi bô tập nói hôm nào, bây giờ còn cao hơn cả Dương Tư Nguyệt năm đó nữa, thời gian trôi qua quả là nhanh.

Mới đó đã qua ba năm, nghĩ lại đúng là giấc mộng lần này hơi dài chút.

“Bái kiến Thành Chủ đại nhân!”

“Bái kiến công tử!”

Đám người Dương Thái Thu, Dương Đàn cùng Lý Hàm Chi đều cung kính gặp qua Dương Nguyên Lãng.

Trên gương mặt của bọn họ lo lắng đã bị quét sạch không còn một chút gì nữa.

Bọn họ biết, nếu Dương Nguyên Lãng đã xuất hiện, như vậy đám Dị Lang Tộc kia không đủ để gây nên sóng gió gì, dù cho đối phương có là Đạo Thai cảnh cường giả đi chăng nữa.

Đối với Dương Nguyên Lãng, bọn họ có lòng tin tuyệt đối.

“Miễn lễ đi!”

Dương Nguyên Lãng gật đầu một cái, hắn đi ba năm, cũng làm cho đám người này sợ hãi không nhẹ rồi.

“Người đó chính là Dương Nguyên Lãng sao?”

Ngô Việt đám người có đôi chút thất thần.

Từ trong miệng của đám người Dương gia bọn họ biết Dương Nguyên Lãng năm nay mới ngoài hai mươi mà thôi, cụ thể là hai mươi mốt tuổi, cũng quá trẻ một chút đi.

Trẻ như vậy đã là Đạo Thai viên mãn cảnh giới, liệu có người tin tưởng nổi hay không?

“Hắc! Hắc! Người nên đến cuối cùng cũng đã đến!”

Lang Mẫn đạp bộ hư không, từng bước từng bước đi đến trước mặt của Dương Nguyên Lãng.

Hắn thật sự đã không còn kiên nhẫn mố cho người t·ấn c·ông, mục đích là ép người chủ sự phía sau là Dương Nguyên Lãng phải ra gặp mặt, vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, không ngờ thật sự thành công.

“Là ngươi muốn chờ ta?”



Dương Nguyên Lãng cũng hú hồn hú vía một phen.

Hắn nghe đám người này đã đến Bất Dạ Thành từ sáng sớm, nhưng lại không công thành, lại đợi gần tối mới công thành, ban đầu hắn không hiểu, nhưng hiện tại hắn đã biết, hóa ra là do tên Đạo Thai Cảnh này cố ý muốn chờ hắn đến đây.

“Không sai! Ta chính là muốn chờ ngươi đến!”

Lang Mẫn gật đầu.

Hắn đột phá Đạo Thai cảnh không bao lâu, cảnh giới chưa cũng cố, muốn tìm một người để luận bàn cũng cố tu vi.

Lang Hỏa thực lực quá mạnh, hắn không dám tìm y để chịu tội, nghe được Thành Chủ Bất Dạ Thành này rất lợi hại, hắn cũng khá chờ mong, hy vọng tên này không làm cho hắn thất vọng mới tốt.

“Tốt lắm! Để cám ơn ngươi đã không có ngay lập tức tàn sát Bất Dạ Thành, ta sẽ cho ngươi một c·ái c·hết thể diện!”

Dương Nguyên Lãng thành thật lên tiếng.

Nói thật là hắn đến không kịp, hắn mới xuất quan thôi, lấy tu vi của hắn hiện tại, muốn thuấn di từ Bái Sơn chạy đến Bất Dạ Thành, cũng phải mất gần mười lăm phút đồng hồ.

Như Lang Mẫn này hạ lệnh công thành vào buổi sáng, hắn đây cũng chỉ có thể về nhặt xác cho cha mẹ cùng mấy đứa em của mình.

Không! Làm t·ang l·ễ thì đúng hơn, bọn Dị Lang Tộc này g·iết người liền nhai xương cốt không có để lại, chúng nó sẽ không để t·hi t·hể lại.

“Ngươi nói cái gì?”

Lang Mẫn còn cho mình nghe nhầm.

Để hắn c·hết một cách tử tế?

Có khả năng đó sao?

Hắn là Đạo Thai cảnh, là Dị Lang Tộc Đạo Thai cảnh!

Trừ đồng tộc của mình ra, hắn có sợ qua ai.

Tên nhân loại trước mắt này, thực lực còn chưa biết thế nào, tuy nhiên công phu nói phét thì đúng là thiên hạ hiếm thấy.

“Ầm ầm!”

“Hắc! Sao ngươi không nhìn l·ên đ·ỉnh đầu của mình xem?”

Dương Nguyên Lãng cười nhạt, cũng không có đi giải thích gì nhiều.

“Tướng..! Tướng quân! Là .. Là sấm sét!”

Lang Mạc có chút ớn lạnh nhìn lên bầu trời.

Không biết từ khi nào, phía trên đỉnh đầu của bọn họ mây đen đã che kín bầu trời, uy áp bên trên càng ngày càng khủng kh·iếp.

Đâu đó còn ẩn ẩn từng tia sấm sét chuẩn b·ị đ·ánh xuống, làm cho hắn không rét mà run.



“Làm trò con mèo!”

“Lang Thần Quyền! Phá cho ta!”

Lang Mẫn ánh mắt âm trầm, đây chắc chắn là do tên thanh niên trước mắt này giở trò quỷ, làm cho Dị Lang Tộc bọn họ lòng người bất an, hắn phải đem cái trò xiết này của đối phương phá đi mới được.

“Ầm ầm.!”

“Sao..! Sao có thể?”

Đồng tử của Lang Mẫn trợn to hết mức có thể.

Một quyền toàn lực của mình, không những không đánh tan được đám mây đen trên trời cao kia, ngược lại còn thúc đẩy nó hình thành càng nhanh, uy áp kia làm cho hắn không thể chạy khỏi khu vực nơi đây được.

“Ầm ầm!”

“Là thiên phạt! Là ông trời trừng phạt đám ma quỷ kia!”

Đại bộ phận dân chúng không biết được chuyện gì xảy ra, nhìn mây đen cùng sấm sét đem mười vạn Dị Lang Tộc bao phủ, tất cả đều mừng rỡ, cuống quýt quỳ xuống cảm tạ ông trời.

“Làm gì có thiên phạt ở đây, những thứ này là do Thành Chủ của chúng ta làm!”

Dương Đàn rống lên.

Đám ngu dân này thật không biết điều, nếu mà ông trời mở mắt, đã hủy diệt đám Dị Lang Tộc kia từ lâu, làm gì đến khi Dương Nguyên Lãng trở về mới xuất hiện kia chứ.

“Cũng nên kết thúc rồi!”

“Ầm ầm..!"

" A...! A..! A..!”

“Dương Nguyên Lãng..! Ngươi không giữ lời hứa..!”

Lang Mẫn gào thét.

Hắn biết hôm nay mình đá phải tấm sắt rồi.

Thực lực của đối phương vượt xa hắn tưởng tượng, lại còn có thể khống chế lôi điện, đây không phải là thực lực của một vị Đạo Thai cảnh nên có.

Nhưng hắn không phục, Dương Nguyên Lãng không phải đã nói qua, sẽ cho hắn c·hết một cách tử tế hay là sao?

Bị sét đ·ánh c·hết, vậy mà vẫn gọi là c·hết tử tế à.

“Ầm ầm..!"

"Ầm ầm!”

“A..! A..! A!”